giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 12: Vết Thương Đầu Đời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm ấy, sau khi bị cướp mất xấp vé số, Minh vẫn cố gắng giữ chặt số tiền ít ỏi còn lại trong túi áo. Cậu run rẩy bước vào một con hẻm tối, tìm đường ra bến xe để trở về gần trạm xá. Đường phố về đêm náo nhiệt, nhưng cũng đầy góc khuất hiểm nguy.

Minh vừa đi vừa nghĩ đến gương mặt cha trong cơn sốt, ánh mắt hốc hác của mẹ, nên siết chặt bàn tay như sợ tiền biến mất. Đúng lúc ấy, từ trong bóng tối, ba gã thanh niên choai choai bước ra, chặn đường.

– Ê thằng nhóc! – một gã cười khẩy, chỉ vào túi áo Minh. – Mày bán vé số cả ngày, chắc cũng có kha khá chứ gì? Đưa đây, nhanh!

Minh tái mặt, lùi lại:

– Không… tiền này để mua thuốc cho cha con… xin mấy anh tha cho…

Chưa kịp nói hết câu, gã kia đã lao tới, giật mạnh. Minh ôm chặt, vùng vẫy:

– Không! Đây là tiền của cha con!

Một cú đấm trời giáng giáng thẳng vào mặt khiến cậu ngã dúi xuống nền xi măng lạnh buốt. Mùi máu tanh bốc lên từ khóe môi. Hai gã còn lại lao vào, đạp túi bụi. Minh co người, ôm chặt ngực, nhưng vẫn giữ khư khư túi áo.

Trong cơn mưa đòn, hình ảnh cha mẹ như hiện lên mờ ảo trong đầu. Ý nghĩ duy nhất níu cậu lại: “Nếu mất số tiền này… cha sẽ chết… mẹ sẽ kiệt sức… mình không được buông tay.”

Cậu cắn chặt răng, chịu đựng, máu ứa ra từ vết rách trên trán. Tiếng cười hô hố của bọn kia vang vọng trong hẻm tối, cho đến khi tiếng chân ai đó bước lại.

– Bọn bay làm gì vậy? – giọng một bác xe ôm vang lên, cùng ánh đèn pin rọi thẳng vào bọn côn đồ.

Chúng giật mình, lẩm bẩm chửi thề rồi bỏ chạy. Minh nằm lại, thân thể bầm dập, tay vẫn nắm chặt mấy tờ bạc nhàu nát trong túi áo. Bác xe ôm cúi xuống, đỡ cậu dậy, ngạc nhiên khi thấy thằng bé máu me đầy mặt mà môi vẫn run rẩy thì thầm:

– Con… giữ được rồi… con giữ được tiền cho cha mẹ…

Bác thở dài, lấy khăn lau sơ máu trên mặt cậu, rồi chở Minh ra bến xe. Trên suốt đoạn đường, gió đêm rát lạnh nhưng lòng Minh lại bùng lên một ngọn lửa khác:

Cậu hiểu rằng nơi phố xá này không chỉ có sự khinh miệt, mà còn có cả sự tàn nhẫn của bạo lực. Nhưng cậu cũng nhận ra: chỉ cần kiên cường, dù bị đánh đến bầm dập, cậu vẫn có thể đứng dậy, vẫn có thể bảo vệ chút tài sản nhỏ nhoi cho gia đình.

Đêm ấy, khi trở về phòng trọ, mẹ thấy con trai người đầy vết bầm thì òa khóc. Nhưng Minh chỉ lắc đầu, gượng cười, bàn tay vẫn đặt lên túi áo:

– Không sao đâu mẹ… con còn giữ được tiền… cha mình sẽ có thuốc.

Trong ánh đèn dầu leo lét, gương mặt non nớt nhuốm máu và nước mắt ấy lại ánh lên một vẻ cứng cỏi khác thường.

Đó chính là vết thương đầu đời – đau đớn, nhức nhối, nhưng cũng là dấu mốc khắc sâu sự trưởng thành của một cậu bé mới mười hai tuổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×