Trời vừa hửng sáng, cơn bão đêm qua đã tan, để lại những vũng nước đọng đầy bùn trên con đường đất dẫn về trạm xá xã. Minh ngồi co ro ở góc hành lang, đôi mắt thâm quầng, áo quần sũng nước, cả đêm không chợp mắt. Khi bác sĩ bước ra, cậu mới thở phào nhẹ nhõm vì biết cha đã qua cơn nguy kịch.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì nỗi lo mới đã ập đến. Người y tá đưa cho bà Hường – lúc ấy đã tỉnh lại – một tờ giấy:
– Thuốc men và viện phí tạm ứng đây. Nếu gia đình không nộp sớm, rất khó duy trì điều trị lâu dài.
Bà Hường cầm tờ giấy, bàn tay run rẩy. Trên đó là những con số như những lưỡi dao sắc lạnh: năm trăm nghìn đồng tiền thuốc men, chưa kể phí nằm viện. Với gia đình vốn chật vật từng bữa cơm, số tiền ấy chẳng khác nào ngọn núi đè xuống ngực.
Minh đứng bên cạnh, đọc lướt qua con số rồi chết lặng. Cậu nhớ đến chiếc túi nhỏ đeo bên người, bên trong chỉ còn vài chục ngàn đồng – số tiền lời ít ỏi từ mấy ngày bán vé số. So với con số trên tờ giấy, nó chẳng khác gì muối bỏ biển.
Mẹ cậu gượng cười méo mó, nói khẽ với y tá:
– Chúng tôi… chúng tôi sẽ cố xoay sở. Xin cho chồng tôi được ở lại thêm ít hôm, rồi… rồi tôi sẽ nộp.
Y tá gật đầu, nhưng giọng vẫn lạnh lùng:
– Gia đình cố gắng nhanh nhé. Ở đây có quy định, chúng tôi cũng không thể nới lâu.
Họ rời đi, để lại khoảng trống lặng ngắt. Minh nắm chặt vạt áo mẹ, thấy bàn tay bà lạnh toát. Trong đôi mắt sâu hoắm ấy, cậu nhận ra một sự mệt mỏi và bất lực đến tột cùng.
Bác Tư Được sau đó mang ít gạo, dúi cho Minh vài tờ bạc nhàu nát:
– Bác chẳng có nhiều. Con cầm lấy, đỡ được ngày nào hay ngày nấy.
Minh cầm chặt, nước mắt rơi lã chã. Nhưng cậu hiểu, để cứu cha, để mẹ có sức khỏe, số tiền này chỉ như giọt nước trong sa mạc khát khô.
Đêm ấy, Minh nằm trên chiếc ghế gỗ ngoài hành lang trạm xá, nghe tiếng gió thổi qua những khe cửa. Trong đầu cậu vang vọng duy nhất một ý nghĩ: “Mình phải kiếm tiền… nhiều hơn. Không thể để cha nằm đây mà không có thuốc, không thể để mẹ gục ngã thêm nữa.”
Ngày hôm sau, bà Hường muốn ra chợ xin việc bưng bê, nhưng y tá nhìn dáng người tiều tụy của bà mà lắc đầu. Minh ngồi lặng, bàn tay bé nhỏ siết chặt tập vé số mà cậu mang theo từ hôm qua. Những tờ giấy mỏng manh này giờ trở thành sợi dây mong manh nối liền sinh mạng của cha cậu.
Cậu biết, kể từ hôm nay, con đường trước mắt sẽ càng gian nan gấp bội. Không chỉ là những ánh mắt khinh bỉ của người đời, không chỉ là những cạm bẫy ngoài phố xá, mà còn là gánh nặng khổng lồ đang đè lên đôi vai gầy guộc của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Nhưng trong ánh mắt ấy, dẫu đỏ hoe vì mất ngủ, vẫn le lói một tia sáng cứng cỏi:
“Con sẽ làm được. Con sẽ cứu lấy gia đình này, bằng mọi giá.”
Ngoài kia, mặt trời lên rực rỡ sau bão. Nhưng trong lòng Minh, cơn giông tố mới chỉ vừa bắt đầu.