giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 13: Người Thầy Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh lại ôm xấp vé số ra phố. Dù những vết bầm tím trên mặt và vết rách trên trán còn rỉ máu, cậu vẫn cắn răng đi. Mỗi bước chân nhói buốt, nhưng ý nghĩ về cha trong bệnh viện đã đẩy cậu tiến lên, bất chấp tất cả.

Phố huyện vẫn ồn ào, dòng người tấp nập, tiếng rao bán dồn dập. Minh nép bên lề đường, chìa xấp vé số ra mời khách. Ánh mắt thờ ơ, cái chau mày khó chịu, những lời xua đuổi quen thuộc cứ thế lặp lại. Dù tim nhói đau, cậu vẫn nở nụ cười, vẫn gắng gượng mời chào.

Giữa trưa nắng cháy, khi Minh vừa bị một người đàn ông gắt gỏng xua đi, thì một giọng nói khàn khàn vang lên phía sau:

– Nhóc, bán vé số không phải chỉ chìa ra là xong. Phải biết nhìn người, biết chọn lúc, chọn chỗ.

Minh quay lại, thấy một người đàn ông trung niên dáng cao gầy, đội chiếc nón cũ sờn màu, tay cầm gánh hàng rong. Khuôn mặt rám nắng, đôi mắt hằn những vết chân chim nhưng sáng và ấm.

– Dạ… chú nói sao ạ? – Minh lúng túng.

Người đàn ông cười nhẹ, chìa tay xin tờ vé số, trả tiền đủ rồi còn dúi thêm một đồng bạc lẻ:

– Coi như mua cho cha con chút thuốc. Nhưng nghe chú dặn nè: con còn nhỏ, ra phố mà ngơ ngác thì dễ bị giật, bị lừa lắm. Con phải biết cất tiền vào chỗ kín, đừng nhét túi áo. Và đừng đứng mời đại ai cũng được. Hãy để ý người có vẻ rảnh rỗi, hoặc người vừa mua hàng xong, dễ mở lòng hơn.

Minh ngơ ngác, mắt sáng dần lên. Người đàn ông thấy thế bèn nói tiếp:

– Chú cũng từng nghèo khổ, từng lăn lộn ngoài đường như con. Hồi đó, nếu không có người chỉ cho, chắc chú cũng chẳng sống nổi. Giờ chú chỉ lại cho con, coi như trả ơn đời.

Những lời nói giản dị ấy chạm đến trái tim non nớt của Minh. Cậu cúi đầu:

– Con cảm ơn chú… thật sự cảm ơn chú nhiều lắm.

Người đàn ông bật cười, rồi chỉ cho Minh cách mời khách: khi nào nên lễ phép cúi chào, khi nào nên nói ngắn gọn, lúc nào thì im lặng đợi cơ hội. Ông còn bày cách giấu tiền vào lưng quần, kẹp sát da thịt để khó bị giật.

Buổi chiều hôm ấy, Minh áp dụng thử. Quả nhiên, cậu bán được nhiều hơn, lại không còn sợ bị cướp giật như trước. Trong lòng cậu, niềm vui nhỏ nhoi nhen nhóm: hóa ra, giữa phố xá khắc nghiệt, vẫn còn có người chịu dừng lại, chìa tay giúp đỡ.

Khi hoàng hôn buông xuống, Minh tìm lại người đàn ông để chào, nhưng ông đã gánh hàng đi từ lâu. Cậu đứng lặng nhìn bóng người khuất dần trong dòng người đông nghẹt, lòng trào dâng một cảm xúc lạ lùng.

Đó là lần đầu tiên, ngoài gia đình, Minh cảm nhận được một tình thương ấm áp. Một “người thầy bất ngờ” đã xuất hiện, gieo cho cậu niềm tin rằng, dù thế giới có tàn nhẫn đến đâu, vẫn có ánh sáng từ lòng người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×