Hôm sau, Minh dậy từ tờ mờ sáng. Vết thương trên trán vẫn rát buốt, bầm tím trên người còn đau nhức, nhưng trong lòng lại có một sự háo hức lạ thường. Cậu nhớ từng lời dặn của người đàn ông tốt bụng hôm qua: “Phải biết chọn người, chọn lúc, và quan trọng nhất là giữ chặt đồng tiền của mình.”
Ôm xấp vé số mới, Minh bước ra phố huyện. Lần này, thay vì ngập ngừng đứng nép bên lề đường, cậu quan sát kỹ hơn. Người vừa ăn xong ở quán phở, bụng no, tâm trạng dễ chịu – Minh lễ phép cúi chào, chìa vé số:
– Dạ, chú mua giúp con tờ may mắn đi ạ.
Người đàn ông trung niên bật cười, móc túi lấy tiền:
– Thằng nhóc lễ phép ghê, thôi lấy cho chú hai tờ.
Minh khẽ cúi đầu cảm ơn, tim đập rộn ràng. Lời “thầy” dạy quả nhiên đúng.
Cả buổi sáng, cậu kiên nhẫn chọn người, nhẹ nhàng mời chào. Mỗi lần bán được, Minh lại siết chặt mấy tờ bạc nhàu nát, cẩn thận nhét vào chỗ giấu kín. Không còn sợ hãi như trước, cậu thấy mình như mạnh mẽ hơn một chút.
Đến trưa, nắng vẫn gắt, mồ hôi nhễ nhại, nhưng nụ cười trên môi Minh rạng rỡ. Hơn một nửa xấp vé số đã bán hết. Trong túi, số tiền gom lại dày hơn mọi lần. Cậu ngồi nép dưới bóng cây, cắn vội ổ bánh mì khô, nhưng trong lòng lại thấy ngon miệng hơn bất cứ bữa ăn nào.
Chiều đến, Minh quyết định dấn thêm – đi vào con đường nhỏ, nơi có quán cà phê đông khách. Cậu lễ phép mời từng bàn, và bất ngờ có người mua cả chục tờ. Chỉ trong chốc lát, xấp vé số đã sạch sẽ. Minh ôm chặt số tiền, bước chân nhẹ tênh, lòng trào dâng niềm hạnh phúc chưa từng có.
Đêm đó, khi trở về phòng trọ gần trạm xá, Minh đưa toàn bộ số tiền cho mẹ. Bà Hường nhìn chồng vé số đã bán hết, rồi đếm những tờ bạc nhàu nát, đôi mắt bỗng rưng rưng:
– Trời ơi… Minh ơi, con làm được rồi… đủ mua thuốc cho cha rồi…
Cha cậu nằm trên giường bệnh, vẫn yếu ớt nhưng khi thấy vợ con mừng rỡ, khóe môi khô khốc khẽ cong lên. Minh cầm tay cha, run run thì thầm:
– Cha yên tâm… con sẽ còn kiếm nhiều hơn nữa. Cha phải mau khỏe lại, đừng bỏ mẹ con con.
Trong căn phòng bệnh nhỏ bé, ánh đèn vàng hắt xuống ba khuôn mặt xanh xao, nhưng lại sáng lên một tia ấm áp. Lần đầu tiên sau những ngày dài u ám, gia đình Minh nếm trải cảm giác hy vọng.
Những đồng tiền đầu tiên, tuy ít ỏi, nhưng với Minh, nó không chỉ là giấy bạc. Đó là máu, là nước mắt, là niềm tin. Và quan trọng hơn, nó cho cậu thấy rằng: con đường mưu sinh đầy chông gai này, nếu biết kiên trì và tỉnh táo, cậu có thể đứng vững.
Trong trái tim non nớt của Minh, một quyết tâm lặng lẽ lớn lên: “Con sẽ không bao giờ dừng lại. Con sẽ gánh vác gia đình này, dù có phải đi đến tận cùng gian khổ.”