giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 15: Ngọn Lửa Trong Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, Minh vẫn đều đặn ôm xấp vé số ra phố. Cậu không còn là thằng bé ngơ ngác, lạc lõng như trước. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt, mỗi lời chào đã vững vàng hơn, khéo léo hơn. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng ánh nhìn của cậu đã có sự cứng cáp của một người từng trải qua cay đắng.

Và điều kỳ lạ là, từ khi kiếm được số tiền đầu tiên mua thuốc cho cha, trong tim Minh như có một ngọn lửa nhen lên. Ngọn lửa ấy nhỏ thôi, nhưng ấm áp, đủ để xua đi cái lạnh lẽo của nghèo đói và bệnh tật.

Mẹ cậu – bà Hường – vẫn gầy gò, lam lũ, nhưng ánh mắt bớt phần tuyệt vọng. Cha tuy chưa khỏi bệnh, nhưng dường như cũng có thêm động lực mà chống chọi từng cơn đau. Mỗi buổi tối, Minh lại ngồi kể cho cha mẹ nghe chuyện bán vé số, về những khách hàng dễ thương, về vài đồng bạc kiếm được. Và cha cậu, dù mệt, vẫn mỉm cười, như thể đang sống lại thời trai trẻ gánh vác gia đình.

Nhưng đời chưa bao giờ đơn giản. Niềm vui mong manh ấy nhanh chóng bị thử thách. Tiền thuốc ngày càng nhiều, mỗi toa thuốc đều vượt quá số tiền Minh có thể kiếm trong vài ngày. Ngoài thuốc, còn viện phí, còn tiền ăn uống. Những tờ bạc nhàu nát trên tay cậu, dù gom góp thế nào, vẫn quá nhỏ bé trước cái bóng khổng lồ của bệnh tật.

Có hôm, Minh bán không hết vé. Gió mưa bất chợt kéo đến, người ta vội vã trú mưa, chẳng ai buồn ngó đến cậu. Ướt lướt thướt, cậu ôm xấp vé số ướt nhẹp, lòng quặn thắt khi nghĩ đến những viên thuốc cha đang cần.

Tối hôm đó, Minh lặng lẽ ngồi trong góc, nước mưa hòa lẫn với nước mắt. Nhưng khi nhìn sang mẹ vẫn cặm cụi giặt áo cha, nhìn cha ho sặc sụa mà vẫn cố nén tiếng để không làm con sợ, cậu bỗng thấy ngọn lửa trong tim mình cháy mạnh hơn.

“Không được khóc nữa. Không được yếu đuối. Mình là con trai trong nhà. Nếu mình gục ngã, ai sẽ chống đỡ cho cha mẹ?” – Minh tự nhủ.

Ngày hôm sau, cậu lại ra phố, quyết tâm nhiều hơn. Cậu đi xa hơn, sang tận bến xe, chợ huyện. Cậu lễ phép hơn, kiên trì hơn, thậm chí mỉm cười cả khi bị xua đuổi. Những lời dạy của “người thầy bất ngờ” hôm trước cậu vẫn nhớ rõ, và áp dụng vào từng bước nhỏ.

Có lần, một người khách nhìn cậu lom khom mời chào trong mưa, chợt lặng đi rồi mua cả xấp vé số. Người ấy không nói gì nhiều, chỉ đặt xấp tiền vào tay Minh, rồi bước đi. Đó là lần đầu tiên Minh thấy có người lạ rưng rưng nhìn mình – cái nhìn khiến cậu vừa ấm áp, vừa rưng rưng xúc động.

Cậu nhận ra, thế giới không chỉ có tàn nhẫn. Trong cái khắc nghiệt của đời, vẫn có những bàn tay âm thầm chìa ra.

Đêm về, khi nhìn cha uống thuốc, mẹ ngồi bên chong đèn vá áo, Minh thấy ngực mình nóng rực. Dù biết ngày mai còn đầy giông bão, nhưng trong tim cậu, ngọn lửa đã thực sự bén rễ.

Ngọn lửa của niềm tin, của quyết tâm. Ngọn lửa ấy có thể nhỏ bé giữa gió đời, nhưng Minh tin, chỉ cần giữ chặt, nó sẽ không bao giờ tắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×