Sau vài tuần quen dần với việc bán vé số, Minh bắt đầu mạo hiểm đi xa hơn. Cậu nghe người ta bảo: “Ở bến xe, khách từ nơi khác đến đông, dễ bán lắm.” Ý nghĩ ấy thôi thúc cậu thử vận may, dù biết nơi đó phức tạp và lắm hiểm nguy.
Sáng sớm, cậu ôm xấp vé số, đi bộ gần một giờ để đến bến xe huyện. Nơi đây đông đúc, ồn ào hơn nhiều so với mấy con phố quen thuộc. Người xuống xe, người vội vã khuân vác, tiếng rao hàng hòa với tiếng động cơ inh ỏi. Minh hơi sợ, nhưng lòng vẫn quyết tâm.
Cậu bắt đầu len lỏi qua từng dãy ghế chờ, lễ phép chìa xấp vé số. Quả nhiên, nhiều người đi xa ghé mua cho vui, chẳng mặc cả. Chỉ trong buổi sáng, số vé trên tay Minh vơi đi một nửa. Niềm vui ngập tràn, cậu tưởng rằng bến xe quả là “mảnh đất vàng”.
Nhưng Minh không ngờ, nơi đông đúc ấy cũng là chỗ trú ngụ của nhiều kẻ rình rập.
Một gã đàn ông dáng lùn, mặc áo khoác sờn, tiến lại gần. Hắn vỗ vai Minh, nở nụ cười kỳ quái:
– Thằng nhóc, bán vé số ở đây phải “xin phép” mới được. Không thì coi chừng mất sạch.
Minh lúng túng:
– Dạ… con chỉ bán chút thôi, để kiếm tiền thuốc cho cha…
Gã cười khẩy, đôi mắt láo liên:
– Thuốc men gì tao không cần biết. Muốn yên thì mỗi ngày đưa cho tao một nửa tiền lời. Hiểu chưa?
Trái tim Minh thắt lại. Cậu chưa kịp đáp thì một nhóm ba bốn đứa lớn hơn, trạc mười bốn, mười lăm tuổi tiến đến. Chúng xăm xăm, ánh mắt dữ dằn, tay lăm lăm những cây gậy gỗ ngắn. Một đứa cười nhạo:
– Con nít mới ra nghề mà gan vậy. Muốn giữ chỗ thì phải nộp lễ!
Minh siết chặt xấp vé số, mồ hôi túa ra. Trong giây phút hoảng loạn, cậu nhớ lời “người thầy bất ngờ” từng dặn: “Có những nơi con không nên bén mảng, vì không chỉ có khách mua mà còn có sói chờ mồi.” Nhưng bây giờ đã muộn.
– Đưa đây! – một đứa lao tới giật xấp vé.
Minh phản xạ ôm chặt lấy ngực, chạy thục mạng. Tiếng chửi bới vang dậy sau lưng, bước chân bọn kia đuổi theo rầm rập. Bến xe náo loạn, nhưng chẳng ai quan tâm, người ta tránh sang một bên, sợ phiền phức.
Chạy đến góc tường cụt, Minh bị chặn lại. Bọn chúng áp sát, ánh mắt đỏ ngầu. Gã đàn ông lùn bước đến, giọng lạnh lẽo:
– Nhóc, mày chọn đi: nộp tiền, hay mất cả vé lẫn mạng.
Minh run rẩy, nước mắt lưng tròng, nhưng cậu cắn chặt môi, không buông xấp vé. Đó không chỉ là tờ giấy, đó là hy vọng duy nhất của cha mẹ.
Đúng lúc ấy, một giọng quát vang lên:
– Thằng Tư! Lại giở trò hèn hạ nữa hả?
Tất cả ngoái lại. Một người đàn ông lực lưỡng, mặc áo bảo vệ bến xe, bước tới. Nhìn thấy ông ta, bọn nhóc biến sắc, lùi lại. Gã lùn lầm bầm nguyền rủa rồi kéo lũ đàn em biến mất trong đám đông.
Người bảo vệ quay sang Minh, thở dài:
– Con nít mà dám bén mảng tới đây, coi chừng mất xác. Đi đi, đừng để lần sau nữa.
Minh cúi đầu cảm ơn, chân vẫn run rẩy. Cậu ôm chặt xấp vé số, tim đập thình thịch, trong lòng dấy lên một nỗi sợ khôn cùng.
Trên đường về, cậu nghĩ mãi về những gì vừa xảy ra. Hóa ra, bán vé số không chỉ là khổ cực, mà còn có cả cạm bẫy, cả những kẻ rình rập sẵn sàng cướp đi mồ hôi nước mắt của mình.
Tối hôm ấy, khi nhìn cha uống thuốc, Minh không kể lại chuyện suýt mất vé. Nhưng trong lòng cậu, một quyết tâm cứng rắn trỗi dậy:
“Mình phải mạnh hơn. Mình không chỉ bán vé, mình còn phải học cách sống sót. Nếu ngọn lửa trong tim tắt đi, cha mẹ sẽ ra sao?”