giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 17: Lời Cảnh Báo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh vẫn còn nguyên cảm giác sợ hãi sau lần thoát nạn ở bến xe. Dù thoát khỏi tay bọn côn đồ, trong lòng cậu không khỏi hoang mang. Mỗi khi bước ra phố, cậu đều cảnh giác, mắt dáo dác nhìn quanh. Bóng dáng gã đàn ông lùn và lũ nhóc dữ tợn cứ ám ảnh mãi.

Sáng hôm ấy, Minh lại đứng bên con đường quen, cố bán nốt xấp vé còn dang dở. Khi đang mời một bà cụ mua vé, bỗng có tiếng gọi sau lưng:

– Nhóc!

Minh giật mình quay lại. Trước mặt cậu chính là người đàn ông từng chỉ dạy lần đầu – dáng cao gầy, nón cũ, ánh mắt hiền nhưng sắc. Minh bàng hoàng:

– Chú… chú! Con tưởng không gặp lại chú nữa.

Người đàn ông khẽ cười, đặt tay lên vai cậu:

– Chú nghe tin có đứa nhỏ mới ra bến xe hôm qua suýt bị vặt vé. Có phải là con không?

Minh cúi gằm, im lặng. Người đàn ông thở dài:

– Chú đã nói rồi, có những nơi không nên bén mảng. Bến xe, chợ lớn… đó không chỉ là chỗ bán vé, mà còn là hang ổ của bọn giang hồ. Chúng không thương trẻ con đâu, càng yếu càng dễ bị lợi dụng.

Nghe vậy, Minh siết chặt xấp vé trong tay. Cậu ngập ngừng:

– Nhưng… nếu không đi xa, con sợ bán chẳng đủ tiền mua thuốc cho cha.

Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt sáng mà kiên định của thằng bé. Ông khẽ gật đầu, rồi nghiêm giọng:

– Chú không cấm con đi, nhưng con phải học cách tự bảo vệ mình. Trước hết, nhớ kỹ: đừng bao giờ đi một mình đến nơi lạ. Nếu buộc phải đi, hãy quan sát, đừng để ai theo sát quá lâu. Và tiền, lúc nào cũng phải chia nhỏ, giấu ở nhiều chỗ. Lỡ có mất một phần, vẫn còn chỗ khác.

Minh gật đầu lia lịa, từng lời khắc sâu trong óc. Người đàn ông bèn lấy từ túi ra một sợi dây vải nhỏ, đưa cho cậu:

– Đây là cái túi đeo trong áo. Con nhét tiền vào đây, giấu sát ngực, khó ai giật được.

Cậu bé run run nhận lấy, ánh mắt biết ơn long lanh:

– Con… con không biết nói gì để cảm ơn chú.

Người đàn ông xua tay:

– Đừng cảm ơn. Hãy nhớ một điều: ngoài đồng tiền, cái giữ con tồn tại chính là sự cảnh giác và lòng tự trọng. Đừng vì sợ hãi mà cúi đầu trước bọn xấu. Và đừng bao giờ quên vì sao con bước ra đường này – vì cha, vì mẹ. Chỉ cần nhớ vậy, con sẽ không lạc lối.

Minh đứng lặng, tim rộn ràng như có ngọn lửa mới được châm thêm dầu. Giữa bao hiểm nguy, cậu biết rằng mình không hoàn toàn đơn độc. Vẫn có một người âm thầm dõi theo, chỉ đường cho cậu.

Trước khi rời đi, người đàn ông còn quay lại, ánh mắt kiên định:

– Nhóc, đời này lắm cạm bẫy. Nhưng cũng chính trong cạm bẫy ấy, con sẽ học được cách đứng thẳng. Chú tin, nếu con không bỏ cuộc, sẽ có ngày con thoát ra khỏi vũng lầy này.

Minh nhìn theo bóng dáng gầy gò khuất dần, lòng trào dâng một niềm tin mạnh mẽ. Cậu siết chặt xấp vé, hít một hơi dài, rồi lại bước vào dòng người tấp nập.

Trong tim cậu, lời cảnh báo của “người thầy bất ngờ” trở thành ngọn đèn dẫn lối. Cạm bẫy còn nhiều, nhưng cậu đã không còn là thằng bé ngơ ngác ngày nào. Cậu đang dần học cách sống sót, và sống mạnh mẽ hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×