Hôm nay Minh ra phố với tâm thế khác hẳn. Trong ngực áo, cái túi vải nhỏ mà người thầy bất ngờ trao cho cậu được buộc chặt, giấu kỹ. Mỗi khi bàn tay chạm khẽ vào nó, Minh lại thấy yên tâm hơn, như có một lá bùa hộ mệnh.
Cậu quan sát kỹ dòng người, chọn khách cẩn thận, lễ phép mời chào. Có người không mua, cậu vẫn cúi chào cảm ơn, chẳng hề nản. Thỉnh thoảng, vài người lạ nhìn thấy sự lễ phép ấy mà mỉm cười, mua thêm cho cậu vài tờ.
Đến trưa, nắng hắt lửa xuống mặt đường, áo quần ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên tay Minh, xấp vé đã mỏng đi rõ rệt. Cậu ngồi nghỉ dưới tán cây, uống ngụm nước lã trong chai nhựa cũ, rồi lại đứng dậy. Sức nhỏ bé nhưng ý chí thì không hề mệt.
Chiều đến, khi bán được tờ cuối cùng, Minh mừng rỡ như vừa chiến thắng. Cậu ngồi đếm kỹ số tiền, chia nhỏ ra nhét vào túi áo, túi quần, và phần lớn bỏ vào túi vải trong ngực. Lần này, cậu không còn sợ ai có thể giật mất.
Trên đường về, cậu đi ngang quán cơm bình dân. Mùi canh chua cá lóc, mùi thịt kho, rau luộc quyện vào nhau làm bụng cậu sôi lên. Minh đứng tần ngần một lát, rồi cắn môi, quyết định: hôm nay, nhất định phải mua một bữa cơm tử tế cho cha mẹ. Bao lâu rồi cả nhà chưa có một bữa ăn đàng hoàng?
Cậu bước vào quán, tay run run đặt tiền:
– Dì ơi… cho con ba phần cơm, có cá, có rau… gói mang về ạ.
Bà chủ quán nhìn thằng bé lem luốc, áo quần ướt đẫm mồ hôi mà mỉm cười hiền hậu. Bà gói cẩn thận từng hộp cơm, dúi thêm cho cậu một ít canh nóng:
– Thấy con siêng quá, dì cho thêm. Ăn đi cho có sức.
Minh lí nhí cảm ơn, ôm túi cơm mà tim rộn ràng.
Tối hôm ấy, trong căn nhà trọ nhỏ bé gần bệnh viện, ba người ngồi quây quần quanh mâm cơm giản dị: một tô canh chua, vài khúc cá kho, ít rau luộc chấm nước mắm. Cha cậu – dù bệnh tật còn hành hạ – cũng gắng ngồi dậy ăn cùng.
Bà Hường gắp miếng cá bỏ vào chén chồng, giọng nghẹn lại:
– Lâu lắm rồi nhà mình mới có bữa cơm tử tế thế này…
Cha cậu nhìn Minh, đôi mắt trũng sâu ánh lên niềm tự hào. Ông đưa tay run run xoa đầu con trai:
– Minh à… con giỏi lắm. Cha… cha không ngờ con có thể gánh vác đến vậy.
Minh cúi đầu, nước mắt rơi xuống chén cơm nóng. Cậu lặng lẽ nói:
– Con sẽ còn làm được nhiều hơn nữa. Cha mẹ đừng lo…
Bữa cơm hôm ấy, dù đơn sơ, lại là bữa ngon nhất mà cả ba từng có. Tiếng thìa chạm vào bát, tiếng cha mẹ cười khẽ, hòa với ánh đèn vàng leo lét, biến căn phòng nghèo nàn thành một tổ ấm thật sự.
Trái ngọt đầu tiên mà Minh mang về không chỉ là vài hộp cơm, mà là niềm hy vọng, là sự gắn kết, là minh chứng cho nghị lực của một cậu bé nghèo nhưng không bao giờ chịu khuất phục.