Bữa cơm hôm ấy đã để lại trong lòng Minh một niềm hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng hạnh phúc với những người nghèo khổ như cậu thường ngắn ngủi, mong manh như ngọn đèn dầu trước gió.
Chỉ vài ngày sau, cha Minh bất ngờ trở nặng. Đêm ấy, ông ho dữ dội, từng cơn kéo dài khiến thân hình gầy gò run bần bật. Máu lẫn trong đờm đỏ tươi làm bà Hường hoảng loạn. Minh ngồi chết lặng, rồi bật khóc khi thấy cha ngã quỵ trên giường bệnh.
Bác sĩ vội chạy đến, sau khi thăm khám, ông nghiêm giọng:
– Phổi của ông ấy bị viêm nặng, cần nhập viện lâu dài và đổi toa thuốc. Chi phí sẽ cao hơn trước. Nếu không có thuốc đặc trị, e rằng khó qua khỏi.
Những lời ấy như nhát dao cứa vào tim Minh. Cậu nhìn mẹ ngồi bệt xuống nền, hai tay run run bám vào mép giường. Bà không khóc thành tiếng, chỉ lẩm bẩm:
– Tiền đâu… lấy đâu ra tiền bây giờ…
Minh cắn chặt môi, đến bật máu. Những đồng bạc nhàu nát mà cậu vừa chắt chiu, tưởng đủ để duy trì, giờ bỗng trở thành hạt cát vô nghĩa trước cơn sóng bệnh tật.
Ngày hôm sau, hóa đơn thuốc mới đưa về. Số tiền nhiều đến mức Minh không dám nhìn kỹ. Bà Hường lén giấu con, nhưng Minh vẫn thấy đôi mắt mẹ hoe đỏ, giọng khản đặc khi ngồi xin khất viện phí. Người ta gật đầu cho nợ, nhưng ánh mắt lạnh lùng đã khiến cậu bé nghẹn thở.
Đêm ấy, Minh trằn trọc không ngủ. Trong bóng tối, tiếng cha thở khò khè, tiếng mẹ âm thầm lau mặt chồng, hòa lẫn với tiếng xe ngoài phố, tất cả như một cơn sóng ngầm đè nặng trong lồng ngực cậu.
“Không thể cứ thế này mãi. Nếu chỉ bán vé số bình thường, cả đời cũng không đủ tiền thuốc. Mình phải làm gì đó… phải mạnh mẽ hơn nữa.” – Minh thầm gào trong lòng.
Ngày hôm sau, cậu lại ôm xấp vé số ra đường, nhưng ánh mắt không còn chỉ có sự lễ phép và ngây thơ. Trong đó, thấp thoáng một tia quyết liệt. Minh bước nhanh hơn, mời nhiều hơn, không ngại chen vào đám đông. Dù mồ hôi chảy ròng ròng, dù chân tay run rẩy, cậu vẫn cắn răng bám trụ.
Tuy vậy, cậu hiểu rõ: sóng ngầm này chỉ mới bắt đầu. Chi phí ngày một tăng, bệnh cha chưa hề thuyên giảm, mẹ thì đã kiệt sức. Cậu bé mới mười tuổi ấy đã phải mang trên vai gánh nặng của cả gia đình, như một người đàn ông trưởng thành trước thời hạn.
Trong bóng tối phủ đầy căn phòng bệnh, Minh nhìn cha thoi thóp, mẹ mệt mỏi thiếp đi bên mép giường. Cậu ngồi lặng lẽ, bàn tay siết chặt xấp vé số còn lại, ánh mắt rực lên quyết tâm: “Con sẽ không để sóng ngầm này nhấn chìm gia đình mình.”