giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 20: Gánh Nợ Đầu Đời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời chiều bảng lảng, gió mang hơi ẩm từ con sông gần thị trấn lùa qua dãy nhà trọ ọp ẹp. Trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp, tiếng ho khàn đặc của cha Minh cứ dội lên, nặng nề và yếu ớt. Bác sĩ vừa đi, để lại toa thuốc dài dằng dặc cùng lời dặn dò lạnh lùng:
– Nếu muốn kéo dài sự sống, gia đình phải xoay đủ tiền trong tuần này.

Bà Hường ngồi lặng, bàn tay gầy guộc run run cầm tờ giấy, ánh mắt tối sầm. Số tiền ấy, dù Minh có bán vé số mười năm cũng chẳng thể nào đủ.

Đêm đó, khi Minh vừa chợp mắt bên mép giường, cậu nghe tiếng mẹ thì thầm ngoài hiên cùng một người lạ. Giọng mẹ nghẹn lại:
– Tôi… tôi không còn cách nào khác. Xin ông cho tôi vay. Chồng tôi… nếu không có thuốc, chắc không qua nổi.

Người đàn ông bật cười khẽ, giọng lè nhè thuốc lá:
– Vay thì được thôi. Nhưng lãi cao, tháng này trả không kịp thì gốc chồng thêm. Chị phải liệu mà lo.

Bà Hường nắm chặt vạt áo, rồi cuối cùng gật đầu. Cậu bé Minh, đứng sau cánh cửa, nghe rõ từng chữ như kim châm vào tai. “Nợ nần… lãi cao… nếu không trả nổi thì sao?” Cậu bàng hoàng, nhưng cũng hiểu mẹ chẳng còn đường lui.

Sáng hôm sau, bà Hường cầm một xấp tiền mới, đôi mắt hoe đỏ. Bà dúi vào tay bác sĩ để mua thuốc cho chồng. Minh lặng lẽ nhìn, trái tim thắt lại. Những tờ bạc ấy, thoạt nhìn như cứu sống cha, nhưng Minh biết rõ: phía sau nó là một sợi dây thòng lọng vô hình, đang siết dần quanh cổ mẹ con cậu.

Tối hôm đó, bà Hường gọi Minh ra một góc. Bà xoa đầu con, giọng nghèn nghẹn:
– Minh à… Cha con cần thuốc. Mẹ đã vay tiền. Sau này, dù có khó khăn đến đâu, mẹ con mình cũng phải gắng trả.

Minh ngước lên, đôi mắt trẻ thơ nhưng ánh nhìn đã khác xưa:
– Mẹ… con sẽ bán thêm. Con sẽ làm tất cả để phụ mẹ trả nợ.

Bà Hường ôm chầm lấy con trai, nước mắt rơi lã chã xuống vai gầy nhỏ bé ấy.

Từ hôm đó, Minh không còn bán vé số chỉ để lo miếng ăn hay mua thuốc cho cha nữa. Trong đầu cậu đã in đậm hai chữ “trả nợ” – một gánh nặng đầu đời mà đáng lẽ ra, ở tuổi cậu, chỉ nên biết đến sách vở và trò chơi.

Những ngày tiếp theo, Minh miệt mài lao ra phố. Mỗi tờ vé số bán được, cậu không còn nghĩ đến ổ bánh mì hay chén cơm, mà chỉ hình dung ra những đồng lãi đang chồng chất lên vai mẹ. Cậu thấy sợ hãi, thấy giận dữ với chính số phận, nhưng đồng thời, một ngọn lửa kiên cường cũng cháy bùng trong ngực.

“Tiền bạc có thể giết chết một gia đình… nhưng nếu không có tiền, gia đình mình cũng chết. Con phải sống, phải gắng hơn nữa.” – Minh tự nhủ, đôi bàn tay bé nhỏ siết chặt xấp vé số như thể đang nắm giữ sinh mệnh của cả nhà.

Trong cái đêm oi ả, khi cha ngủ mê man, mẹ gục bên giường vì kiệt sức, Minh lặng lẽ ngồi nơi hiên nhà trọ. Ánh trăng nhợt nhạt soi gương mặt gầy guộc, đôi mắt non nớt đã hằn lên những vệt mỏi mệt của một người đàn ông trưởng thành.

Gánh nợ đầu đời – dù nặng nề, nhưng nó đã biến Minh từ một cậu bé yếu đuối thành kẻ mang trên vai trách nhiệm khắc nghiệt nhất: nuôi sống, giữ gìn, và bảo vệ gia đình khỏi vực thẳm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×