giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 21: Những Ngày Khốn Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ khi bà Hường gánh thêm món nợ nặng lãi, căn nhà trọ nhỏ của ba người bỗng chốc trở thành cái lồng ngột ngạt. Không ai nói ra, nhưng nỗi lo hằn lên từng ánh mắt, từng hơi thở.

Sáng sớm, khi gà mới gáy, Minh đã thức dậy. Cậu không còn đủng đỉnh hay ngại ngần như trước. Thay vào đó, bước chân vội vã, ánh mắt ráo riết. Cậu ôm xấp vé số chạy khắp chợ, khắp quán ăn, khắp bến xe, cố bán cho được nhiều nhất có thể.

Ban ngày, cậu chen vào dòng người tấp nập, tiếng rao khản đặc:
– Ai mua vé số không… vé số đây… may mắn hôm nay…

Mồ hôi nhễ nhại, áo rách tươm, bàn chân bé nhỏ chai sần, nhưng Minh vẫn cắn răng chịu đựng. Có những lúc cậu lịm đi dưới nắng, đầu óc quay cuồng, nhưng vừa nhớ đến cha trên giường bệnh, nhớ đến món nợ lãi mẹ phải trả, cậu lại bật dậy, chạy tiếp.

Ban đêm, khi trở về, Minh thấy mẹ ngồi lặng bên giường chồng, khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt bà thâm quầng vì thức trắng, đôi vai run run vì vừa chăm bệnh, vừa lo tính toán tiền nợ. Nhiều lần, Minh nghe tiếng mẹ khóc thầm, tiếng nấc nghẹn bị kìm nén trong bóng tối.

Có hôm, bà Hường ngất ngay trong phòng bệnh. Bác sĩ bảo:
– Chị kiệt sức rồi. Nếu không nghỉ ngơi, không ăn uống đầy đủ, chính chị cũng đổ bệnh mất.

Nhưng làm sao bà có thể nghỉ? Mỗi ngày, người cho vay nặng lãi lại ghé, giọng nhạt nhẽo nhưng ánh mắt sắc lạnh:
– Nhớ đó nghe. Lãi tới kỳ, chậm một ngày cũng không yên đâu.

Minh nghe mà sợ run, bàn tay nắm chặt. Cậu bé mười tuổi, chưa biết thế nào là tuổi thơ, chỉ biết nỗi ám ảnh của những đồng tiền chồng chất, như bóng ma lơ lửng trên đầu.

Một tối, khi bà Hường gục xuống bàn vì mệt lả, Minh lặng lẽ đắp tấm chăn cũ cho mẹ. Cậu ngồi nhìn cha vẫn thở khò khè, rồi siết chặt đôi bàn tay nhỏ:
– Con sẽ không để mẹ ngã xuống. Cha, mẹ… con sẽ gánh hết.

Trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn dầu hắt xuống gương mặt cậu bé non nớt nhưng đầy quyết liệt. Bóng dáng nhỏ bé ấy như một hạt cát giữa sa mạc mênh mông, nhưng hạt cát đang kiên cường chống lại bão cát, dù biết có thể bị vùi lấp bất cứ lúc nào.

Những ngày khốn cùng ấy không chỉ rút kiệt sức lực của Minh và mẹ, mà còn bào mòn cả niềm tin. Nhưng chính trong sự tăm tối ấy, ngọn lửa sống còn trong trái tim cậu bé lại cháy sáng hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×