Chiều hôm ấy, trời âm u, mây xám đè nặng như báo hiệu điềm chẳng lành. Trong căn phòng trọ chật hẹp, bà Hường ngồi tính nhẩm từng đồng bạc Minh mang về. Cả hai mẹ con gom góp mãi mới đủ mua một ít thuốc cho cha, còn khoản lãi đến kỳ thì vẫn thiếu.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, dồn dập như búa giáng. Minh giật mình, tim thắt lại. Bà Hường tái mặt, run run đứng dậy. Khi cánh cửa mở, ba gã đàn ông lạ mặt bước vào, ánh mắt lạnh tanh.
Gã cao to nhất lên tiếng, giọng kéo dài, mỉa mai:
– Chị Hường, đến hẹn rồi. Mang tiền ra đi.
Bà Hường cúi gằm mặt, đôi tay xoắn chặt vạt áo:
– Tôi… tôi xin các anh cho khất thêm ít ngày. Chồng tôi bệnh nặng, con trai tôi còn nhỏ, tôi sẽ cố trả…
Tên thứ hai bật cười khẩy, bước vào tận giường bệnh, nơi cha Minh đang thoi thóp. Gã cúi xuống, gõ gõ vào thành giường:
– Người sắp chết mà còn tốn tiền làm gì? Chị liệu hồn, không trả nợ thì coi chừng…
Bà Hường hoảng loạn lao tới, chắp tay van lạy:
– Xin các anh… tôi hứa sẽ trả, xin đừng động đến chồng tôi!
Minh đứng chết lặng nơi góc phòng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt xấp vé số chưa bán. Cậu run rẩy, nhưng trong lòng sôi sục một nỗi phẫn uất: “Tại sao họ lại tàn nhẫn thế? Chỉ vì tiền… chỉ vì những đồng tiền khốn kiếp…”
Tên cầm đầu hất hàm, giọng lạnh lùng:
– Ba ngày. Nếu ba ngày nữa không có tiền, đừng trách bọn tao làm dữ.
Nói xong, hắn đập mạnh vào cánh cửa đến nỗi nó rung lên bần bật, rồi cả bọn bỏ đi, để lại căn phòng ngột ngạt.
Bà Hường sụp xuống nền nhà, đôi vai gầy run lên bần bật. Minh lao tới ôm lấy mẹ, nước mắt rơi lã chã. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ sợ hãi đến thế, chưa bao giờ thấy gia đình mong manh đến vậy.
Đêm đó, Minh trằn trọc không ngủ. Trong đầu cậu vang vọng câu nói của bọn chúng: “Ba ngày.” Thời gian ngắn ngủi ấy như sợi dây treo lơ lửng trên đầu cả nhà. Nếu không xoay đủ tiền, điều gì sẽ xảy ra? Cậu không dám tưởng tượng.
Minh ngồi trong bóng tối, hai bàn tay nhỏ siết chặt đến bật máu, thì thầm trong lòng:
– Con sẽ không để họ làm hại cha mẹ. Dù phải đi đến cùng trời cuối đất, con cũng phải tìm ra cách.
Trong đôi mắt non nớt ấy, nỗi sợ hãi và quyết tâm hòa lẫn, như một ngọn lửa nhỏ nhưng dữ dội. Cậu hiểu rằng, từ giây phút này, những thử thách khắc nghiệt nhất mới thật sự bắt đầu.
Bóng ma nợ nần đã hiện hình, không còn là con số vô tri trên giấy, mà là những kẻ ngoài đời thật, với nắm đấm, với sự tàn nhẫn, đang siết chặt lấy gia đình cậu.