giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 23: Ba Ngày Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi bọn đòi nợ bỏ đi, căn phòng trọ chìm trong im lặng nặng nề. Bà Hường ngồi bệt xuống nền, đôi mắt vô hồn, còn cha Minh thoi thóp, từng hơi thở như muốn tắt lịm. Cậu bé ngồi lặng, trong đầu chỉ còn văng vẳng một câu: “Ba ngày.”

Ngày thứ nhất

Sáng sớm, Minh đã lao ra phố với xấp vé số nhiều hơn thường lệ. Cậu chạy khắp các ngõ ngách, giọng khàn đặc:
– Ai mua vé số không… vé số đây… may mắn hôm nay…

Cậu chẳng còn biết mệt, chân rã rời vẫn chạy, miệng khát khô vẫn rao. Nắng như thiêu, mồ hôi ướt đẫm áo, nhưng Minh không dừng lại. Mỗi tờ vé bán được, cậu nắm chặt trong tay, tim đập thình thịch.

Đêm về, cậu đặt xấp tiền nhỏ nhoi vào tay mẹ. Nhưng khi so với con số khổng lồ cần có, nó chẳng khác gì muối bỏ bể. Bà Hường ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài:
– Minh ơi… sao con phải khổ đến thế này?

Ngày thứ hai

Cha Minh trở nặng, ho ra máu. Bác sĩ lắc đầu, bảo cần thêm thuốc đặc trị ngay. Số tiền lại đội lên gấp đôi. Bà Hường gục xuống bên giường chồng, đôi mắt thất thần, thì thào:
– Chúng ta không còn cách nào nữa rồi…

Nhưng Minh không cho phép mình tuyệt vọng. Cậu lao ra bến xe, nơi dòng người tấp nập hơn cả. Cậu chen lấn, rao khản giọng. Có lúc bị xua đuổi, bị quát mắng, thậm chí bị xô ngã, nhưng Minh vẫn bật dậy, ôm chặt xấp vé, gào lên giữa dòng người:
– Làm ơn… mua giúp con đi… con cần tiền cứu cha con…

Một vài ánh mắt thương hại dừng lại, mua lấy một tờ. Nhưng phần lớn chỉ lướt qua, lạnh lùng như chẳng nghe thấy.

Đêm thứ hai, Minh về với thân thể rã rời, hai bàn chân rớm máu. Nhưng trong túi vẫn thiếu quá nhiều. Cậu ngồi nhìn cha mê man, mẹ ngồi thẫn thờ như cái bóng, trong lòng nghẹn đến bật khóc.

Ngày thứ ba

Thời hạn đã đến gần. Buổi sáng, bà Hường lặng lẽ ôm mặt khóc, không còn sức đứng dậy. Cha Minh yếu đến mức gần như không mở nổi mắt.

Minh, với đôi mắt đỏ ngầu, lại lao ra đường. Hôm nay cậu không chỉ đi chợ hay bến xe, mà chạy khắp các ngõ hẻm, len lỏi vào từng quán ăn, từng tiệm cà phê. Giọng cậu khản đặc đến mức gần như không phát ra nổi, nhưng vẫn cố gắng cất lên:
– Vé số đây… giúp con với…

Người ta mua vì thương hại nhiều hơn, nhưng cũng có kẻ mắng mỏ, xua đuổi. Minh nuốt nước mắt, cắn chặt môi, tiếp tục chạy. Bàn tay nhỏ run run ôm xấp vé cuối cùng, đôi chân trần rớm máu đạp trên mặt đường nóng bỏng.

Đến khi mặt trời lặn, Minh gục ngã bên lề đường, thở dốc, ôm chặt mấy tờ bạc nhàu nát. Cậu biết, số tiền này vẫn chẳng đủ. Nhưng thời gian đã hết.

Đêm đó, Minh về nhà, đôi mắt thất thần. Bà Hường ôm con trai, khóc nghẹn:
– Họ sẽ không tha cho chúng ta đâu…

Trong bóng tối, cha cậu thoi thóp, như sắp buông hơi thở cuối. Minh siết chặt nắm tay, nước mắt nóng hổi chảy dài, thì thầm trong lòng:
– Con sẽ không bỏ cuộc. Dù ngày mai là địa ngục, con cũng sẽ bước vào.

Ba ngày định mệnh ấy đã vắt kiệt cả gia đình, biến nỗi sợ thành cơn ác mộng thật sự. Nhưng đồng thời, nó cũng tôi luyện trong trái tim Minh một ngọn lửa không thể dập tắt: ngọn lửa của sự sống còn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×