Đêm thứ ba vừa khép lại trong tuyệt vọng. Căn phòng trọ nhỏ tối om, chỉ le lói ánh đèn dầu. Cha Minh nằm bất động, hơi thở thoi thóp như ngọn nến sắp tàn. Bà Hường ôm con trai trong vòng tay, cả hai ngồi lặng, nước mắt cạn khô.
Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ – cộc, cộc, cộc – trầm đục và dồn dập. Minh và mẹ giật bắn người. Bóng tối bên ngoài như đặc quánh, nuốt chửng cả con hẻm. Khi cánh cửa bật mở, ba gã đàn ông hôm trước bước vào, lần này ánh mắt sắc lạnh hơn nhiều.
Gã cầm đầu hất hàm, giọng cộc lốc:
– Hết ba ngày rồi. Tiền đâu?
Bà Hường quỳ sụp xuống, run rẩy:
– Tôi… tôi xin các anh thêm ít thời gian nữa. Chồng tôi sắp chết, con tôi còn nhỏ… tôi sẽ trả, tôi thề…
Tên thứ hai cười khẩy, đá mạnh chiếc ghế gãy chân sang một bên:
– Thề không có giá trị. Tiền mới có giá trị.
Minh ôm chặt tay mẹ, đôi mắt đỏ hoe. Cậu run run lục trong túi, đưa ra số tiền ít ỏi:
– Đây… đây là tất cả con kiếm được. Xin các chú cho thêm vài ngày…
Tên cầm đầu giật lấy, đếm qua rồi ném xuống nền nhà:
– Thứ này chẳng thấm vào đâu! Mày coi bọn tao là trò hề chắc?
Rồi bất ngờ, gã tóm lấy cổ áo Minh, nhấc bổng cậu bé lên. Minh vùng vẫy, chân đạp loạn xạ trong không khí. Bà Hường gào thét, lao tới ôm chặt con trai, cầu xin trong tuyệt vọng:
– Xin các anh tha cho con tôi! Muốn lấy mạng, thì lấy mạng tôi!
Tên còn lại lạnh lùng bước đến giường, nơi cha Minh đang thoi thóp. Hắn thò tay, định giật tấm chăn mỏng phủ trên cơ thể gầy guộc. Bà Hường hoảng loạn, gào lên đến khản giọng:
– Đừng! Đừng động đến ông ấy! Tôi xin các anh!
Khung cảnh trở thành địa ngục. Tiếng gào thét, tiếng cười khẩy, tiếng chân giẫm rầm rập vang vọng trong căn phòng nhỏ. Minh thấy bóng tối như tràn ngập, nuốt chửng mọi thứ, ngay cả hơi thở của mình.
Trong giây phút nghẹt thở ấy, một tiếng quát lớn vang lên từ ngoài cửa:
– Dừng lại!
Cả bọn giật mình quay đầu. Ánh sáng ngọn đèn pin loé lên, soi rõ bóng dáng một người đàn ông quen thuộc – chính là người từng dạy Minh cách bán vé số và giữ tiền. Ánh mắt ông sắc bén, giọng dứt khoát:
– Mấy người muốn làm gì ở đây?
Bọn đòi nợ sững lại, thoáng chần chừ. Không khí căng như dây đàn. Minh ôm chặt mẹ, tim đập loạn xạ. Cậu biết: chính khoảnh khắc này sẽ quyết định sinh tử của cả gia đình.
Bóng đen đã thật sự bao phủ, nhưng giữa nó, một tia sáng bất ngờ vừa lóe lên.