Trong ánh đèn pin loé sáng, gương mặt người đàn ông hiện rõ. Ông khoảng ngoài bốn mươi, nước da rám nắng, đôi mắt sắc mà ấm, gợi cảm giác vừa kiên nghị vừa tin cậy. Minh nhận ra ngay – chính là người đã dạy cậu cách giữ tiền và cảnh giác ngoài phố.
Ba gã đòi nợ thoáng khựng lại, nhưng tên cầm đầu vẫn hất hàm đầy thách thức:
– Ông là ai mà xen vào chuyện này?
Người đàn ông bước vào, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực:
– Tôi tên Tư Lành. Tôi biết rõ các người. Nếu muốn động tay động chân, thì để tôi gọi công an tới chứng kiến xem.
Tên thứ hai cười gằn:
– Ông tưởng công an rảnh mà tới cứu mấy kẻ nghèo rớt mồng tơi này à?
Ông Tư không nao núng, rút trong túi ra chiếc điện thoại cũ, bấm số ngay trước mặt bọn chúng. Ánh mắt ông sắc như dao:
– Thử xem bọn tao với công an, ai tới trước.
Ba gã nhìn nhau, rõ ràng lúng túng. Chúng chỉ quen hù doạ, chưa từng gặp đối thủ dám thẳng thừng thách thức như vậy. Sau vài giây căng thẳng, gã cầm đầu bực tức phun lời dọa nạt:
– Được, hôm nay tao tha. Nhưng nhớ kỹ, nợ thì vẫn phải trả. Đừng tưởng trốn được!
Chúng gầm gừ bỏ đi, tiếng bước chân nện mạnh xuống đất vang vọng khắp con hẻm. Khi bóng dáng biến mất sau màn đêm, không khí trong căn phòng mới dần nới lỏng.
Bà Hường sụp xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy Minh, khóc không thành tiếng. Minh cũng chẳng cầm được nước mắt. Cậu nhìn người đàn ông kia như nhìn một vị cứu tinh.
Ông Tư ngồi xuống, đặt chiếc đèn pin sang bên, giọng trầm:
– Hai mẹ con còn trẻ mà đã phải chịu cảnh này… tôi biết không dễ. Nhưng các người kia không đơn giản đâu. Muốn bảo vệ gia đình, phải có cách khác, không thể cứ để họ đè đầu cưỡi cổ mãi.
Bà Hường lau nước mắt, nghẹn ngào:
– Nhưng chúng tôi… chúng tôi nghèo quá. Chồng tôi bệnh nặng, chẳng biết lấy đâu ra tiền mà trả.
Ông Tư trầm ngâm, rồi thở dài:
– Tôi cũng từng nghèo, từng nợ nần. Nhưng rồi tôi đứng dậy được. Nếu hai mẹ con chịu khó, tôi sẽ giúp chỉ đường.
Minh ngước lên, đôi mắt ánh lên tia sáng mong manh. Cậu lắp bắp:
– Chú… chú thật lòng muốn giúp tụi con sao?
Ông Tư nhìn cậu, ánh mắt ấm áp nhưng nghiêm nghị:
– Ta không hứa sẽ lo hết, nhưng ta sẽ dạy con cách đứng vững. Con có gan dám bán vé số, dám lao ra phố thì cũng có gan để học cách tự cứu lấy mình.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy như một cánh cửa mới vừa hé mở. Bóng đêm vẫn dày đặc, cha vẫn thoi thóp trên giường, nợ nần vẫn chồng chất, nhưng ít ra… họ không còn đơn độc.
Bà Hường cúi đầu cảm tạ, nước mắt chan hoà:
– Nếu không có chú, hôm nay chắc chúng tôi đã mất tất cả.
Ông Tư gật khẽ, rồi đứng dậy, giọng dứt khoát:
– Nghỉ đi. Từ ngày mai, tôi sẽ dạy thằng bé thêm vài điều. Nó cần mạnh mẽ hơn để còn gánh vác.
Minh siết chặt bàn tay bé nhỏ của mình. Trong lòng cậu, lần đầu tiên sau những ngày dài tăm tối, một đốm lửa nhỏ bé bắt đầu cháy. Đó không chỉ là sự sống sót, mà còn là khát vọng: được đứng lên, được bảo vệ gia đình mình.