giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 26: Bài Học Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mỏng manh xuyên qua mái tranh thủng lỗ chỗ, rọi xuống căn phòng chật hẹp. Minh vừa tỉnh giấc đã thấy ông Tư ngồi ngoài hiên, tay cầm điếu thuốc nhưng chưa châm lửa, mắt nhìn xa xăm.

Thấy Minh ló ra, ông vẫy tay:
– Lại đây, nhóc. Hôm nay ta dạy con vài điều.

Minh rụt rè ngồi xuống, hai bàn tay nhỏ nắm chặt. Ông Tư đưa ánh mắt dò xét, giọng chậm rãi:
– Con biết vì sao hôm qua bọn kia muốn siết con không? Không chỉ vì tiền, mà vì chúng ngửi thấy mùi sợ hãi. Trong cái xóm nghèo này, đứa nào yếu thế là bị nuốt trước tiên.

Ông ngừng lại, rồi vỗ vai Minh:
– Muốn sống sót, trước hết phải học cách đứng thẳng.

Ông Tư đưa cho Minh một tờ báo cũ, gấp vuông vắn.
– Bài học đầu tiên: giữ tiền. Đây là “túi bí mật”. Con kẹp tiền vào giữa, nhét sâu trong áo. Người ngoài có lục cũng khó tìm. Đừng bao giờ để hết vào túi quần, dễ mất lắm.

Minh cẩn thận làm theo, đôi mắt sáng rực. Ông Tư cười nhẹ, ánh nhìn đầy kiêu hãnh như một người thầy:
– Tốt. Bài học thứ hai: đọc ánh mắt. Con thử nhớ lại, ai thường hay nhìn con quá lâu? Ai cố tình cười cợt, lân la hỏi chuyện? Đó chính là kẻ có ý đồ. Tránh xa, hoặc cảnh giác gấp đôi.

Ông đưa ví dụ, diễn lại cảnh một gã khách gian manh vẫy gọi Minh hôm trước. Minh vừa nhớ lại, vừa rùng mình.
– Con thấy không? Lời ngon ngọt thường đi kèm với cái bẫy. Đừng tin quá nhanh.

Bà Hường ngồi trong nhà nghe được, lòng vừa lo vừa cảm kích. Bà biết, con trai mình sớm muộn gì cũng phải tự trưởng thành, nhưng không ngờ lại được một người như ông Tư dìu dắt.

Đến trưa, ông Tư dẫn Minh ra phố. Không chỉ chỉ chỗ bán vé số đông người, ông còn hướng dẫn cách lên tiếng mời khách, cách cúi chào sao cho vừa lễ phép vừa không quá luồn cúi.
– Nhớ, nghèo thì nghèo, nhưng giữ lòng tự trọng. Người ta thương vì con ngoan, chứ không phải vì con van nài.

Lần đầu tiên, Minh cảm thấy mình không chỉ là một đứa trẻ cầm xấp vé số vô định, mà giống như một người đang học nghề. Từng lời dạy của ông Tư như ánh sáng, soi con đường vốn mịt mù trước mắt cậu.

Khi trở về, cậu bé đưa cho mẹ số tiền kiếm được trong ngày – nhiều hơn thường lệ. Bà Hường xúc động đến mức ôm con vào lòng, nước mắt rơi trên má gầy guộc. Minh siết chặt tay mẹ, lòng dâng lên một quyết tâm mới:
Từ hôm nay, con sẽ không còn chỉ chạy trốn bóng đen nữa. Con sẽ học cách bước đi trong nó, và tìm ra ánh sáng cho gia đình mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×