Buổi tối hôm đó, sau khi bán vé số trở về, Minh vẫn còn lâng lâng cảm giác chiến thắng nho nhỏ trong lòng. Cậu vừa thoát khỏi một kẻ định lừa mình, lại mang về đủ tiền, khiến mẹ vui đến rơi nước mắt.
Ông Tư ngồi trước hiên nhà, dáng điềm nhiên như thường lệ. Thấy Minh, ông khẽ gật đầu:
– Hôm nay con đã làm tốt.
Minh ngập ngừng:
– Con chỉ nhớ lời chú dặn thôi… nếu không, chắc con lại bị lừa mất.
Ông Tư cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi khiến gương mặt rắn rỏi trở nên ấm áp:
– Biết nghe lời, biết áp dụng, đó chính là khởi đầu của khôn ngoan. Nhưng nghe cho kỹ này, Minh: sống sót thôi chưa đủ.
Cậu bé mở to mắt, lắng nghe từng chữ.
– Ở đời, người ta dẫm lên kẻ yếu. Nếu con chỉ lo giữ mình, con sẽ mãi là đứa bán vé số run rẩy ngoài đường. Nhưng nếu con dám nghĩ xa hơn, dám học nhiều hơn, con có thể đổi đời. Con hiểu không?
Minh ngẩn ra. Từ trước tới giờ, tất cả những gì cậu nghĩ đến chỉ là làm sao để có tiền thuốc cho cha, cơm cho mẹ. “Đổi đời”… hai chữ ấy với cậu xa vời như bầu trời đêm đầy sao.
– Nhưng… con nghèo quá, làm sao đổi đời được? – Minh lí nhí.
Ông Tư im lặng hồi lâu, rồi kể chậm rãi:
– Ngày xưa, ta cũng từng nghèo rớt. Bán vé số, phụ hồ, thậm chí từng bị đánh, bị lừa không ít. Nhưng ta không chịu chôn mình mãi trong bóng tối. Ta đi học chữ lại, vừa làm vừa học. Khó lắm, nhưng cuối cùng ta đứng lên được.
Minh tròn mắt nhìn, như không tin nổi. Ông Tư tiếp:
– Con có trí, có gan, có tấm lòng thương mẹ cha. Đó là vốn quý nhất. Tiền bạc có thể mất, nhưng ý chí thì không ai lấy đi được. Con hãy nhớ, một ngày nào đó, con không chỉ bán vé số đâu.
Nghe những lời ấy, trái tim nhỏ bé của Minh bỗng run lên lạ lùng. Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy mình có thể mơ một giấc mơ khác ngoài cơm áo. Một ước mơ còn chưa rõ hình dáng, nhưng sáng rực trong bóng tối.
Cậu thì thầm:
– Con… con muốn làm được như chú. Con không muốn mãi là đứa trẻ bị khinh rẻ.
Ông Tư đặt bàn tay chai sạn lên vai Minh, ánh mắt kiên định:
– Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, hãy gieo một hạt giống trong tim mình. Mỗi ngày, con sẽ chăm nó bằng nỗ lực, bằng lòng tử tế, và bằng trí khôn. Rồi một ngày, nó sẽ lớn thành cây, che chở cho cả gia đình con.
Đêm ấy, Minh nằm cạnh cha, nghe hơi thở yếu ớt của ông, lòng dâng trào quyết tâm. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng một điều đã rõ ràng: cậu không chỉ sống để tồn tại, mà để vươn lên.
Hạt giống của niềm tin vừa nảy mầm trong một tâm hồn bé nhỏ, nhưng nó sẽ lớn dần, đủ sức thách thức cả bóng đêm đang bao phủ.