Cái nắng oi ả của tháng bảy như thiêu đốt cả vùng quê nghèo. Đất ruộng nứt nẻ, con mương cạn trơ đáy, cá tôm cũng chẳng còn. Trong căn nhà tranh, hơi nóng hầm hập khiến ai cũng ngột ngạt. Minh vừa đi bán vé số về, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, đôi dép rách bám đầy bụi đỏ.
Vừa bước vào sân, cậu đã nghe tiếng ho khục khặc vọng ra từ buồng trong. Tiếng ho dữ dội hơn mọi ngày, dồn dập như thể xé nát lồng ngực. Minh hốt hoảng chạy vào, thấy cha mình – ông Tư Lành – đang gập người, tay ôm ngực, hơi thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng rồi tái nhợt.
– Cha! Cha ơi! – Minh lao tới đỡ.
Ông Tư Lành không đáp, chỉ thở khò khè, cơn ho kéo dài khiến toàn thân run bần bật. Một lát sau, khóe môi ông rướm máu. Minh sợ hãi đến nghẹn lời, chỉ biết la lớn:
– Mẹ ơi! Mẹ về mau đi! Cha bệnh nặng rồi!
Như có linh tính, bà Hường vừa từ ngoài đồng trở về, tay còn cầm bó rau muống dại. Thấy cảnh ấy, bà hốt hoảng quăng cả bó rau xuống đất, lao đến bên chồng.
– Trời đất ơi, ông bị làm sao vậy?
Bà run rẩy ôm lấy ông, đôi mắt hoảng loạn. Minh cũng bối rối, không biết phải làm gì ngoài lau máu ở khóe môi cha bằng mảnh vải cũ.
Cả buổi chiều hôm đó, ông Tư Lành nằm mê man. Cơn sốt cao khiến trán ông nóng hừng hực, người run rẩy như đốt lửa. Mỗi khi ông thở, lồng ngực lại rung lên khò khè, âm thanh nặng nề, khiến căn nhà vốn chật hẹp càng thêm u ám.
Minh ngồi sát bên cha, tay nắm chặt bàn tay chai sần nhưng lạnh ngắt. Nó muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chực trào rồi nghẹn lại. Trong lòng cậu bé mười hai tuổi, nỗi sợ hãi ngày càng lớn: nếu cha mất đi, liệu căn nhà này có còn trụ nổi?
Bà Hường ngồi ở góc giường, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì lo lắng. Thỉnh thoảng bà lại rót nước, vắt khăn ướt lau trán cho chồng. Nhưng từng động tác run rẩy cho thấy bà tuyệt vọng đến mức nào.
– Hay mình đưa ổng lên bệnh viện, Minh à… – bà khẽ nói, giọng run run, như chỉ sợ gió nghe thấy.
– Nhưng… mình lấy tiền đâu, mẹ? – Minh lí nhí.
Câu hỏi ấy như nhát dao cứa sâu vào tim bà Hường. Bà im lặng. Bà biết rõ trong nhà chẳng còn đồng nào, hũ gạo gần như trống rỗng, nợ nần thì chồng chất. Nhưng nhìn chồng nằm mê man, bà không thể cầm lòng.
Đêm xuống, ánh trăng mờ nhạt lọt qua mái tranh thủng, hắt vào khuôn mặt xanh xao của ông Tư Lành. Minh nằm bên cạnh, trằn trọc mãi không ngủ được. Tiếng ho của cha, tiếng thở dài nặng nề của mẹ, tiếng côn trùng ngoài đồng… tất cả hòa vào nhau thành bản nhạc bi thương khiến lòng cậu bé như thắt lại.
Minh quay sang nhìn mẹ. Trong ánh đèn dầu leo lét, cậu thấy đôi vai mẹ rung lên từng hồi. Bà đang khóc lặng lẽ, hai tay úp mặt, nước mắt rơi xuống ướt cả vạt áo.
Minh siết chặt nắm tay, tự nhủ:
“Con sẽ không để cha chết. Con sẽ kiếm tiền. Dù thế nào cũng phải cứu cha.”
Đêm đó, trong tâm trí cậu bé mười hai tuổi, một quyết tâm mãnh liệt hình thành. Nó biết con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng nếu không bước đi, cả gia đình này sẽ chìm trong bóng tối mãi mãi.