giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 2: Bữa Cơm Chan Đầy Nước Mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló khỏi rặng tre, sương sớm còn đọng trắng trên bờ ruộng, thì tiếng gà trong xóm đã gáy inh ỏi. Minh trở dậy từ rất sớm. Cậu bé quen với thói quen dậy cùng mẹ, phụ bà nhóm bếp nấu cơm sáng. Nhưng sáng nay, khi nó bước ra sân, chỉ thấy chiếc nồi đất nằm trơ trọi trên bếp tro lạnh ngắt, còn mẹ thì đang ngồi thu lu ở góc hiên, tay ôm ngực, thở dốc từng cơn.

– Mẹ… mẹ làm sao vậy? – Minh hốt hoảng chạy lại.

Bà Hường lắc đầu, gượng cười:

– Không sao đâu con, chắc do mẹ mệt quá… Con vô nấu cơm đi, trong hũ còn ít gạo đó.

Minh gật đầu, lẳng lặng nhóm lửa. Ngọn lửa yếu ớt hắt sáng gương mặt non nớt của nó. Cậu bé vo gạo trong chiếc thau sứt mẻ, nghe tiếng hạt gạo va vào nhau lách tách mà lòng nặng trĩu. Hũ gạo trong góc nhà gần như trống rỗng, chỉ còn lại một lớp mỏng dưới đáy, có lẫn cả mày trấu và cát. Minh lặng lẽ vét sạch, nghĩ bụng hôm nay chắc phải ăn độn thêm khoai.

Trong buồng, tiếng cha ho khan lại vang lên. Cơn ho dai dẳng kéo dài khiến ngực ông rung bần bật. Minh vội chạy vào, đưa chén nước. Ông Tư Lành đón lấy, uống vội vài ngụm rồi ngả đầu ra gối, mắt nhắm nghiền.

– Con đừng lo cho cha. Cha chịu được. Con lo học hành đi.

Nghe cha nói thế, Minh thấy sống mũi cay xè. Nó biết cha chỉ muốn mình yên tâm, nhưng thật ra làm gì còn “học hành” nữa. Từ ngày cha ngã giàn giáo, Minh đã nghỉ học, bỏ dở lớp sáu, đi bán vé số phụ mẹ.

Bữa sáng hôm đó, cả nhà ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ. Nồi cơm vơi, bát canh rau dại nấu loãng, thêm hai con cá khô nhỏ bằng bàn tay. Minh cầm đũa, cúi gằm mặt xuống, nuốt vội từng miếng cơm. Cậu sợ nếu ngẩng lên, sẽ thấy đôi mắt mẹ đỏ hoe, sẽ thấy cha gầy rộc đang run run xé con cá khô làm ba phần, gắp cho mẹ và Minh, còn mình thì chỉ chan canh.

– Cha, cha ăn đi, con no rồi. – Minh đẩy chén cơm về phía cha.

Ông Tư Lành nhìn con, lắc đầu:

– Con còn nhỏ, ăn đi. Cha lớn rồi, nhịn chút cũng không sao.

– Nhưng con thật sự no rồi… – Minh nói dối, giọng run run.

Bà Hường nhìn hai cha con giành nhau từng miếng cơm mà trong lòng thắt lại. Bà quay đi, cắn chặt môi, để những giọt nước mắt không rơi xuống bát canh đã nhạt thếch.

Bên ngoài, gió đồng thổi vào làm cánh cửa kẽo kẹt. Cảnh vật yên ả, nhưng trong căn nhà tranh, từng tiếng nuốt cơm nghe rõ mồn một, nặng nề như tiếng thở dài của số phận.

Ăn xong, bà Hường xếp gọn bát đũa, đứng lên chuẩn bị đi làm thuê. Trước khi đi, bà dúi vào tay Minh mấy tờ vé số:

– Con ra đầu xóm bán phụ mẹ nhé. Cố gắng bán hết, đừng để người ta chê cười.

Minh gật đầu, nắm chặt những tờ vé số đã nhăn nhúm. Lúc bước ra khỏi nhà, cậu ngoái lại nhìn cha đang nằm thoi thóp trên giường, nhìn mẹ lưng còng khuất dần trong bụi nắng. Một nỗi tủi thân dâng lên nghẹn ứ trong cổ họng.

Đầu xóm, mấy đứa bạn cùng tuổi đang nô đùa, đứa nào cũng áo quần sạch sẽ, trên vai đeo cặp sách. Chúng chuẩn bị đến trường. Minh dừng lại, đứng lặng nhìn. Trong tay cậu, những tờ vé số mềm nhũn vì mồ hôi. Tim nó thắt lại. Nó cũng từng một lần mơ mình được bước vào lớp, ngồi dưới mái trường, chép từng con chữ ngay ngắn. Nhưng giấc mơ ấy giờ xa vời như bầu trời xanh trên cao, chỉ còn những bước chân mỏi mệt trên con đường nắng cháy.

Có đứa nhìn thấy Minh, nó huých bạn, cười khúc khích:

– Ê, thằng bán vé số kìa!

Tiếng cười vang giòn, chát chúa, như xát muối vào lòng Minh. Cậu cúi gằm mặt, cắn chặt môi, rồi lặng lẽ rao:

– Ai mua vé số không…? Vé số đây…

Giọng rao non nớt lạc đi trong tiếng gió đồng, nghe buồn thảm đến xót xa.

Chiều xuống, Minh trở về nhà với túi vé số còn sót lại. Mẹ nó đang ngồi vá áo, còn cha thì mệt quá ngủ thiếp đi. Bữa tối hôm ấy chỉ còn chén cháo loãng chan thêm nước muối. Minh cố nuốt, nhưng mỗi miếng cơm, mỗi ngụm cháo đều chan bằng nước mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, nó chợt hiểu ra: cuộc đời của mình không giống lũ bạn. Con đường phía trước không có hoa thơm cỏ lạ, chỉ có bụi bặm, nước mắt và những ngày dài bấp bênh. Nhưng cũng chính giây phút ấy, một ý nghĩ bùng lên trong đầu cậu:

“Dù khổ đến đâu, mình cũng sẽ thay đổi. Mình sẽ không để cha mẹ phải chết dần chết mòn trong căn nhà này. Mình phải thoát ra, phải vươn lên… bằng mọi cách."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×