giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 32: Cơn mưa khuya


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, bầu trời như bị xé toạc bởi những tia chớp sáng loáng. Gió thổi ràn rạt qua mái tranh ọp ẹp, từng hạt mưa quất xuống nền đất tạo thành những vệt trắng loang lổ. Căn nhà nhỏ run rẩy trong giông gió, giống như số phận chênh vênh của gia đình Minh.

Cha nằm thoi thóp, hơi thở nặng nề, cơn ho dồn dập như muốn xé phổi. Mẹ ngồi bên cạnh, mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy cầm chén thuốc nguội lạnh. Ngoài kia, tiếng gõ cửa vang lên ầm ầm, át cả tiếng mưa.

– Mở cửa! Trả nợ đi, không thì đừng trách bọn tao ác! – tiếng gằn giận dữ của bọn cho vay nặng lãi vọng vào, như sấm sét giữa đêm.

Minh hoảng loạn. Cậu nhìn mẹ, thấy bà run lẩy bẩy, ánh mắt bất lực. Trong giây phút ấy, trái tim non nớt của cậu nhói lên một nỗi sợ kinh hoàng: nếu bọn họ xông vào, gia đình này sẽ tan nát.

Không kịp nghĩ nhiều, Minh lao ra hiên, mưa tạt ướt sũng từ đầu đến chân. Cậu hét lớn, giọng lạc đi:
– Xin mấy chú cho nhà con khất thêm vài ngày! Con hứa sẽ đi bán từ sáng tới tối, nhất định trả!

Một tràng cười khẩy vang lên. Một bàn tay thô bạo chụp lấy cổ áo Minh, nhấc bổng cậu khỏi mặt đất. Gã đàn ông hầm hừ:
– Mày là cái thằng nhóc bán vé số phải không? Mày thì lấy gì trả? Hay là để tao dạy mày thế nào là đời?

Minh hoảng hốt, đôi mắt mở to. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu nhớ đến từng con chữ mà ông Tư dạy, nhớ ánh mắt rạng rỡ của mẹ khi nghe cậu đọc tên thuốc. Tri thức chính là lối thoát, nhưng cơn đói và món nợ đang siết lấy cả gia đình. Nếu bây giờ cậu chỉ biết ôm lấy mấy con chữ, liệu có cứu nổi cha mẹ?

Mưa trút như thác. Minh run lên, nhưng từ trong sâu thẳm, một quyết tâm chợt trỗi dậy. Cậu gằn giọng, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông:
– Cháu sẽ đi bán từ sáng đến tối, ngày nào cũng nộp đủ! Nhưng đừng làm gì cha mẹ cháu…

Lời nói run rẩy, nhưng ánh mắt kiên cường. Bọn cho vay nhìn nhau, cười nhạt, rồi thả Minh rơi xuống vũng nước.
– Được, nhóc. Tụi tao cho mày ba ngày. Nếu không đủ, thì đừng trách.

Tiếng bước chân dần xa trong đêm mưa, để lại khoảng trống nặng nề. Minh ngồi phịch xuống, toàn thân ướt sũng, trái tim đập loạn. Mẹ chạy ra ôm chầm lấy con, vừa khóc vừa trách:
– Con ơi, sao con dại thế…

Nhưng Minh chỉ siết chặt tay mẹ, thì thầm trong tiếng mưa:
– Mẹ đừng lo. Con sẽ làm được. Con phải làm được.

Trong đêm bão, giữa bóng tối và tiếng sấm, Minh đã chọn. Cậu biết tri thức là ánh sáng, nhưng lúc này, gánh nặng mưu sinh mới là thứ cứu gia đình. Và để bảo vệ cha mẹ, cậu sẵn sàng lao vào cơn xoáy của đời, dù phải đánh đổi tuổi thơ non nớt của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×