giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 33: Vòng Xoáy Mưu Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày. Con số ấy như một bản án treo lơ lửng trên đầu Minh. Cậu dậy từ tinh mơ, trời còn mờ sương, ôm chặt xấp vé số dày cộp, lao ra phố khi những quán phở đầu tiên còn chưa kịp nhóm lửa.

Minh không còn thong thả rao từng tiếng nhỏ như trước. Cậu chạy đôn chạy đáo, hết ngõ này sang phố khác, đôi chân bé nhỏ mỏi nhừ nhưng không cho phép mình dừng lại. Ánh mắt cậu len lén quan sát người qua lại, cố gắng nhớ lời ông Tư dặn để không bị lừa. Thỉnh thoảng, cậu dừng lại lau vội mồ hôi, rồi lại cất tiếng rao khàn khàn giữa dòng người hối hả.

Có hôm nắng gắt, đôi dép nhựa mỏng dính nóng rát bàn chân, cổ họng khô khốc. Minh vẫn cắn răng bán hết xấp vé, rồi vội vàng chạy đi đưa tiền cho mẹ, trước khi bọn cho vay kịp quay lại. Cậu bé mười ba tuổi, gầy nhom, bỗng hóa thành một người đàn ông nhỏ bé gánh nặng cơm áo, mồ hôi đẫm lưng áo như một minh chứng cho sự khốc liệt của đời.

Đêm xuống, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Minh vẫn ngồi thẫn thờ dưới ngọn đèn dầu. Mệt mỏi khiến đôi mắt díp lại, nhưng trong đầu cậu vẫn văng vẳng những chữ cái mà ông Tư từng dạy. Cậu không còn đủ sức viết cả trang, chỉ kịp nắn nót một, hai chữ trên mảnh bìa cũ, trước khi bàn tay rơi xuống và thiếp đi trên mặt bàn.

Một lần, ông Tư bắt gặp Minh gục ngủ, mẩu than lăn khỏi tay. Ông lặng lẽ đắp tấm áo cũ lên người cậu, thở dài. Người đàn ông già nua ấy biết rõ: đứa trẻ này đang bị kéo vào vòng xoáy mưu sinh, nhưng trong tim nó vẫn giữ một ngọn lửa khó tắt.

Minh cũng biết. Giữa những ngày bán vé số chạy đua với thời gian, mỗi khi đọc được chữ in trên tờ báo hay bảng hiệu, lòng cậu lại sáng bừng. Như một hạt giống đã bén rễ, tri thức vẫn nảy mầm âm ỉ trong trái tim cậu, dù đất có cằn cỗi đến đâu.

Có đêm, sau khi đưa đủ tiền cho mẹ, Minh thì thầm:
– Mẹ ơi, khi nào trả hết nợ… con muốn đi học.
Bà Hường nghẹn ngào, chỉ biết ôm con vào lòng, nước mắt lăn dài.

Trong vòng xoáy nghiệt ngã của mưu sinh, Minh đã không gục ngã. Cậu bé bán vé số kiệt sức ấy vẫn ôm chặt một giấc mơ, như ôm chặt ngọn đèn leo lét trong căn nhà tranh. Và chính ngọn lửa ấy, dù nhỏ nhoi, đã giữ cho Minh không chìm hẳn vào bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×