giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 34: Ánh Mắt Người Thầy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều oi ả, khi Minh tất tả chạy về với xấp vé số đã bán gần hết, ông Tư ngồi chờ ở bậc thềm. Người đàn ông già nua nhìn cậu bé ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt thâm quầng, bàn chân trầy xước. Nhưng trong ánh mắt Minh, ông thấy không chỉ có mệt nhọc, mà còn là sự quyết tâm sắt đá.

– Lại bán hết rồi à? – ông hỏi, giọng vừa chua xót vừa tự hào.
– Dạ… còn mấy tờ thôi. Con giữ lại để mai bán tiếp. – Minh cười gượng, hai tay vẫn ôm chặt túi tiền nhỏ.

Ông Tư im lặng rất lâu. Trong thâm tâm, ông nhận ra đứa trẻ này khác với nhiều phận đời ông từng thấy ở bến xe, nơi người ta sớm bị nghiền nát bởi cái đói, cái khổ. Minh có một ánh sáng – nhỏ bé nhưng bướng bỉnh – không chịu lụi tàn.

Tối hôm đó, thay vì dạy Minh viết chữ, ông trải ra trước mặt cậu một tờ giấy cũ đầy con số.
– Minh, ngoài chữ, con phải biết tính. Bán vé số mà không biết tính tiền, dễ bị lừa lắm. Từ nay, ta sẽ dạy con thêm toán.

Đôi mắt Minh sáng lên, nhưng rồi cậu ngập ngừng:
– Con… có học nổi không, ông?
Ông Tư bật cười, nụ cười hồn hậu hiếm hoi:
– Con đã vượt qua bao nhiêu chuyện, thì mấy con số có là gì. Điều quan trọng là phải biết dùng đầu óc, không chỉ đôi chân.

Thế là bên cạnh những đêm tập viết, Minh bắt đầu học cộng trừ, học cách tính nhanh, thậm chí học cả cách quan sát người mua – để biết ai thật lòng, ai chỉ muốn lợi dụng. Ông Tư còn kể cho Minh nghe những câu chuyện đời ông, những bài học về lòng tin, về sự dũng cảm, và cả sự nhẫn nhịn.

Mỗi lời nói, mỗi con số, mỗi bài học nhỏ bé gieo vào Minh niềm tin rằng: cuộc đời này tuy khắc nghiệt, nhưng nếu biết học hỏi và đứng vững, con người sẽ không mãi là kẻ bị xô đẩy.

Một đêm khuya, sau khi tập viết xong, Minh nhìn ông Tư, ánh mắt long lanh:
– Ông… sao lại giúp con nhiều như vậy?
Ông Tư lặng im hồi lâu, đôi mắt già nua nhìn xa xăm, giọng khàn đi:
– Vì ta thấy trong ánh mắt con… giống ta ngày xưa. Nhưng khác là… ta đã buông, còn con thì chưa.

Nói rồi, ông Tư đặt tay lên vai Minh, cái siết tay chắc nịch, như truyền vào cậu niềm tin mạnh mẽ. Trong đôi mắt ông, ánh sáng phản chiếu rõ ràng: đó là ánh mắt của một người thầy, một người tin tưởng rằng đứa trẻ mảnh khảnh trước mặt có thể đi xa hơn cả những gì đời này từng định đoạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×