giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 35: Những Con Số Biết Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa oi bức, Minh len lỏi qua những con hẻm nhỏ, xấp vé số trên tay đã vơi đi một nửa. Mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn cất tiếng rao. Bỗng một gã đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, gọi giật:

– Này nhóc, lại đây! Cho ta mười tờ.

Minh nhanh nhẹn đưa vé số. Gã lấy trong ví ra một tờ tiền, xòe ra trước mặt cậu:
– Tờ này năm trăm nghìn. Con thối lại bốn trăm năm mươi nhé.

Ngày trước, Minh hẳn đã hoảng hốt, vội vàng đếm tiền rồi lúng túng làm theo. Nhưng hôm nay, cậu nhớ lời ông Tư dặn: “Đừng vội tin. Phải nhìn, phải tính, và đừng bao giờ để người ta dắt mũi.”

Cậu liếc nhanh tờ tiền. Số 50.000 in rõ ràng, chỉ được gấp khéo léo cho giống năm trăm nghìn. Minh ngước mắt nhìn gã, đôi mắt sáng quắc.

– Chú ơi, đây là năm chục, không phải năm trăm. – Cậu nói chậm rãi, rõ ràng.

Gã đàn ông thoáng giật mình, rồi vội cười gượng:
– À… chú nhầm. Con bé quá mà tinh mắt ghê. Thôi thì lấy đúng đi.

Nhưng Minh không đưa lại vé số ngay. Cậu siết chặt xấp vé, lùi một bước, giọng rắn rỏi:
– Nếu chú muốn mua thì phải trả đúng tiền. Không thì con xin phép đi bán chỗ khác.

Sự cương quyết trong ánh mắt thằng bé làm gã đàn ông chột dạ. Gã lúng túng rút ra tờ năm trăm thật, dúi vào tay Minh rồi bỏ đi, không dám ngoái lại.

Minh đứng đó, tim vẫn đập thình thịch, nhưng trong lòng rộn lên niềm tự hào khó tả. Cậu vừa thoát một cú lừa – cú lừa mà ngày trước chắc chắn cậu sẽ ngã vào. Những con số ông Tư dạy hôm nào, giờ đã cứu cậu.

Chiều hôm ấy, Minh trở về với túi tiền an toàn trong tay. Cậu đưa cho mẹ, ánh mắt sáng bừng:
– Mẹ ơi, hôm nay con không bị lừa đâu. Con tính được hết.

Bà Hường nhìn con, nước mắt rưng rưng. Bà không hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng bà biết: đứa con trai nhỏ bé của bà đã không còn là cậu bé run rẩy ngày nào.

Tối đó, Minh kể lại cho ông Tư nghe. Ông cười, ánh mắt hiền từ mà đầy tự hào:
– Thấy chưa, Minh? Chữ và số không chỉ nằm trên giấy. Nó sống, nó bảo vệ con, nếu con biết dùng.

Minh gật đầu, lòng rộn rã. Cậu hiểu: học không phải là xa xỉ. Học chính là vũ khí, là cái khiên giúp cậu và gia đình chống lại cái nghèo, cái xấu xa ngoài đời. Và từ nay, mỗi con chữ, mỗi con số đối với Minh đều có linh hồn – những con số biết nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×