Một sáng mùa hạ, Minh ôm xấp vé số ra phố như thường lệ. Bầu trời hôm đó trong xanh lạ thường, nhưng lòng cậu thì nặng trĩu. Nợ nần vẫn còn đó, cha thì bệnh chưa dứt, mẹ thì ngày một gầy hao. Dù đã quen với gánh nặng, nhưng đôi khi Minh vẫn thấy mình như hòn đá nhỏ bị sóng lớn vùi dập.
Cậu dừng chân ở ngã tư quen thuộc, nơi có quán cà phê nhỏ. Đây cũng là chỗ Minh thường rao vé số, bởi nhiều khách ngồi uống buổi sáng. Trong số đó, có một người đàn ông trung niên hay mặc áo sơ mi trắng, dáng điềm đạm, thường mua vé của Minh. Ông không mua nhiều, nhưng lần nào cũng hỏi han vài câu, không hề khinh miệt như những người khác. Minh luôn ghi nhớ ánh mắt ấy – một ánh mắt tử tế hiếm hoi giữa phố phường nghiệt ngã.
Hôm đó, ông ta vẫy Minh lại.
– Này, bé, hôm nay bán có khá không?
– Dạ, cũng thường thôi chú… – Minh cười gượng, chìa xấp vé ra.
Người đàn ông mua ba tờ, rồi bất chợt hỏi:
– Con đi học không?
Minh thoáng khựng lại. Một câu hỏi tưởng chừng bình thường, nhưng lại chạm đúng vào nỗi khao khát sâu thẳm. Cậu cúi mặt, lí nhí:
– Dạ… con nghỉ lâu rồi. Nhà con… khó khăn quá.
Người đàn ông im lặng vài giây, như suy nghĩ điều gì. Rồi ông đặt tay lên vai Minh, giọng chậm rãi:
– Ta có quán tạp hóa nhỏ ở gần đây, cần người phụ bán, trông coi hàng khi bận. Nếu con chịu khó, ta có thể cho con làm thêm. Không nhiều, nhưng chắc chắn ổn hơn lang thang ngoài phố. Con có muốn thử không?
Tim Minh đập dồn dập. Lời đề nghị ấy như tia sáng xuyên qua màn đêm dày đặc. Cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được ai đó tin tưởng đến thế.
– Dạ… thật không chú? Con… con làm được không? – Minh run run hỏi.
Người đàn ông mỉm cười:
– Ta thấy ở con có sự trung thực. Đó là điều quý. Công việc này không nặng, nhưng cần người biết giữ chữ tín. Con thử đi, xem như bước đầu tập đứng bằng đôi chân của mình.
Đêm đó, Minh không ngủ được. Trong căn nhà tranh tối tăm, giữa tiếng thở khò khè của cha và tiếng trở mình mệt nhọc của mẹ, cậu bé mười hai tuổi cứ mở to mắt, lòng tràn ngập những viễn cảnh mới. Không còn phải lang thang rao vé dưới nắng, không còn lo bị lừa hay bị đánh, mà có một nơi để làm việc đàng hoàng – đó là điều cậu chưa từng dám mơ.
Sáng hôm sau, Minh tìm đến quán tạp hóa. Người đàn ông tên là chú Hòa, chủ quán, chỉ cho Minh cách sắp xếp hàng, ghi chép đơn giản, thối tiền cho khách. Ban đầu, Minh lóng ngóng, nhưng đôi mắt sáng rực và sự chăm chỉ khiến chú Hòa hài lòng.
Lúc cầm những đồng tiền công đầu tiên do chính tay mình kiếm được từ công việc “không phải vé số”, Minh run run đến rơi nước mắt. Cậu dúi số tiền ấy vào tay mẹ, giọng nghẹn ngào:
– Mẹ… hôm nay con có tiền… không phải từ vé số đâu. Con… con sẽ làm được nhiều hơn nữa.
Người mẹ nhìn con trai, đôi mắt đỏ hoe, nụ cười run rẩy hiện trên gương mặt hốc hác. Cả một kiếp nghèo cơ cực, nhưng trong khoảnh khắc ấy, bà cảm nhận được một điều gì đó đang thay đổi.
Và Minh, trong lòng cậu vang lên một âm thanh mạnh mẽ:
“Cơ hội đã đến. Nếu mình biết giữ lấy, con đường đổi đời có thể bắt đầu từ đây."