giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 9: Vực Thẳm Và Bàn Tay Cứu Rỗi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong căn nhà tranh rách nát, Minh quỳ sụp xuống nền đất, ôm lấy mẹ. Ngoài kia, mưa như muốn xé nát bầu trời. Bóng tối trùm kín, tiếng gió hú rợn người. Cậu bé run rẩy, không biết bấu víu vào đâu.

Cha vẫn sốt cao, rên rỉ yếu ớt. Mẹ thì đã ngất lịm, hơi thở thoi thóp. Lần đầu tiên trong đời, Minh thấy bản thân bị đẩy sát đến bờ vực tuyệt vọng. Cậu muốn chạy ra ngoài cầu cứu, nhưng cơn bão quật ngã mọi ý chí, đôi chân không sao rời nổi tấm thân gầy guộc của mẹ.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

– Minh! Minh ơi, trong nhà có ai không?

Là giọng bác Tư Được – người hàng xóm ở cuối xóm. Bác đi chằng chống mái nhà giữa mưa bão, nghe tiếng kêu thất thanh nên chạy sang. Minh bật dậy, òa khóc:

– Bác Tư! Cứu cha mẹ con với… con không biết làm sao nữa…

Bác Tư đẩy cửa bước vào, ánh đèn dầu trên tay hắt bóng lên vách. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt – ông Lành mê man, bà Hường nằm ngất – bác sững người, rồi không kịp nói nhiều:

– Mau! Phải đưa đi trạm xá ngay, không thì nguy mất!

Bác Tư hô hoán gọi thêm hai thanh niên trong xóm. Chỉ trong chốc lát, vài người đàn ông lội mưa ùa vào, nhanh chóng ghép chiếc võng làm cáng. Minh run rẩy nắm chặt tay cha, khi thấy thân thể gầy rộc được khiêng đi trong màn mưa xối xả.

Đường đến trạm xá xã đầy bùn đất, mưa gió quất rát mặt. Minh chạy theo, chân trượt ngã mấy lần, nhưng vẫn gắng gượng. Trong đầu cậu chỉ vang lên một ý nghĩ: “Cha mẹ phải sống… cha mẹ không được bỏ con…”

Đến nơi, ánh sáng vàng vọt của trạm xá hiện ra giữa màn mưa. Các y tá vội vã đón lấy, truyền nước, hạ sốt. Minh ngồi co ro nơi hành lang, toàn thân ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe dán chặt vào cánh cửa phòng bệnh.

Bác Tư ngồi cạnh, đặt tay lên vai cậu:

– Con giỏi lắm. Có con gọi kịp, có tụi bác phụ một tay, chắc cha mẹ con sẽ qua khỏi.

Minh mím môi, nước mắt lăn dài. Trong bóng tối vần vũ, lời bác như ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm trái tim đang rạn vỡ. Cậu ngẩng nhìn khuôn mặt khắc khổ nhưng đầy ân tình ấy, lần đầu cảm nhận được: giữa cái nghèo đói lạnh lẽo, vẫn còn có bàn tay chìa ra nâng đỡ.

Suốt đêm ấy, Minh không chợp mắt. Khi trời gần sáng, cơn bão tan dần, y tá bước ra, khẽ gật đầu:

– Ông Lành qua cơn nguy rồi, nhưng phải tĩnh dưỡng lâu dài. Bà Hường chỉ kiệt sức, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại.

Nghe những lời ấy, Minh òa khóc nấc, ngã vào lòng bác Tư. Sau những ngày dài chìm trong bóng tối, cuối cùng, một tia sáng nhỏ đã len lỏi.

Cậu bé hiểu rằng: gia đình mình chưa hoàn toàn đơn độc. Và chính từ vực thẳm này, Minh sẽ phải gượng dậy, bằng mọi giá níu giữ những người thân yêu còn lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×