giấc mơ trên đôi chân trần

Chương 8: Cơn Bão Trong Căn Nhà Tranh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, bầu trời tối sầm như trút giận. Gió từ cánh đồng hun hút thổi về, cuốn bụi đỏ mù mịt. Minh ôm chặt chồng vé số ướt sũng, chạy vội về nhà trong mưa. Lúc bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cậu chết lặng.

Cha cậu – ông Tư Lành – nằm co quắp trên giường, người run lên từng cơn, miệng thở khò khè. Gương mặt ông tái xanh, đôi môi tím bầm, mắt nhắm nghiền như đang chiến đấu với cơn đau dữ dội. Bên cạnh, mẹ ngồi bệt dưới đất, gương mặt hốc hác, hai mắt trũng sâu vì mấy ngày liền không ngủ.

– Mẹ ơi… cha sao rồi? – Minh hoảng hốt, đặt túi vé số xuống, lao đến bên giường.

Bà Hường nhìn con, môi run run:

– Cha con sốt cao cả ngày nay… mẹ chẳng biết phải làm sao nữa.

Minh đưa tay chạm trán cha, cảm giác bỏng rát khiến cậu giật mình rụt lại. Tim cậu thắt lại, như có bàn tay vô hình siết nghẹt.

Ngoài kia, sấm rền vang dội, mưa quất xuống mái tranh rách tả tơi. Nước mưa len qua khe thủng, nhỏ tong tong xuống nền đất, hòa cùng tiếng rên yếu ớt của người bệnh thành khúc ca ai oán.

Cả đêm hôm ấy, bà Hường thức trắng. Bà lấy khăn nhúng nước vắt lên trán chồng, nhưng nước mưa hòa cùng nước giếng lạnh ngắt chẳng thể làm hạ sốt. Đôi mắt bà đỏ ngầu, bàn tay run lẩy bẩy, thân thể gầy guộc như muốn gục ngã bất cứ lúc nào.

Minh ngồi bên, nhìn mẹ rồi nhìn cha, lòng đau như cắt. Cậu muốn hét lên, muốn cầu xin trời đất một lần thương xót, nhưng trong cổ họng chỉ thoát ra những tiếng nấc nghẹn.

Đến nửa đêm, bà Hường đột nhiên ngất lịm, ngã quỵ ngay bên cạnh giường. Minh hoảng hốt ôm mẹ, lay gọi trong vô vọng:

– Mẹ! Mẹ ơi, đừng bỏ con!

Nhưng bà mê man, hơi thở yếu ớt. Trong căn nhà tranh rách nát, một cậu bé mười hai tuổi run rẩy giữa tiếng mưa gió, ôm lấy mẹ, nhìn cha hấp hối, trái tim vỡ nát.

Cậu muốn chạy đi gọi hàng xóm, nhưng chân không nhấc nổi. Trong đầu chỉ vang vọng một câu: “Nếu cha mẹ đều bỏ con… con sẽ sống thế nào?”

Tiếng sấm chớp rạch ngang bầu trời, soi rõ khuôn mặt đẫm nước mắt của Minh. Cậu ngồi đó, giữa cơn bão, lần đầu tiên cảm nhận rõ sự tuyệt vọng đè nặng như ngọn núi. Nhưng trong tận cùng của nỗi sợ hãi, một ngọn lửa yếu ớt vẫn âm ỉ:

“Không… con không được gục ngã. Con phải sống. Con phải cứu lấy gia đình này, dù chỉ còn một tia hy vọng.”

Ngoài kia, mưa vẫn dội xuống mái nhà tranh xiêu vẹo, như thử thách nghiệt ngã của số phận. Còn trong lòng Minh, một trận bão khác cũng đang cuồn cuộn nổi lên – trận bão của sự mất mát, của đau đớn, nhưng cũng của một khát vọng sinh tồn mãnh liệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×