giấc mộng dưới làn mưa

Chương 5: Những Khoảng Trống Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Thư ngồi trong quán cà phê mới mở, nơi cô bắt đầu công việc barista tạm thời – một công việc cô chưa từng nghĩ sẽ làm sau tấm bằng thạc sĩ marketing. Nhưng có lẽ, trong những ngày không có định hướng, được bận rộn là một kiểu bình yên.

— "Minh Thư! Bàn số 3 gọi một caramel macchiato."
Giọng Hằng – cô chủ nhỏ tuổi nhưng hoạt bát – vang lên từ phía quầy.

— "Rồi, để mình pha."
Thư đáp, tay đã thuần thục với máy pha cà phê. Dòng sữa chảy đều, hòa với espresso sánh đậm. Cô chăm chú, như thể việc canh chuẩn từng ml sữa giúp cô quên đi thứ gì đó.


Kha không đến. Đã ba ngày trôi qua kể từ buổi sáng anh đưa cho cô hộp bánh và gọi cô là người sẽ quay lại.

Cô không gọi, không nhắn tin. Anh cũng vậy.

Họ không hứa hẹn, cũng chẳng ràng buộc. Nhưng trong lòng cô, có một điều gì đó đang lớn dần – giống như chiếc đồng hồ cát, không đếm thời gian, mà đếm nỗi mong.


Tối đó, khi quán gần đóng cửa, một người khách nam bước vào. Không phải Kha. Là một gương mặt quen thuộc khác.

— "Minh Thư?"

Cô sững người. Đôi mắt mở to, tay siết chặt chiếc ly vừa rửa xong.

— "Trí…?"

Đó là Trí Dũng – người yêu cũ. Người đã nhắn cho cô dòng tin “Anh xin lỗi” rồi biến mất như chưa từng tồn tại.


Không có cái ôm nào. Không có nước mắt. Chỉ là một sự đối diện đầy ngột ngạt.

— "Anh không nghĩ sẽ gặp em ở đây. Em... thay đổi nhiều quá."

— "Không hẳn. Vẫn là em, chỉ không còn ngu như trước nữa."
Giọng Thư lạnh và sắc, như ly espresso chưa kịp pha sữa.

Trí Dũng thoáng bối rối, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế gần quầy pha chế.

— "Anh... muốn nói chuyện. Về chuyện cũ. Và cả chuyện anh rời đi."

— "Chuyện cũ thì đã cũ. Anh đến tìm tôi vì áy náy, hay vì thấy tôi sống tốt hơn?"

Anh im lặng.

Thư nhìn sâu vào mắt anh, rồi quay đi:

— "Tôi không còn quan tâm lý do anh bỏ tôi là gì. Tôi cũng không còn là cô gái cần anh quay lại để chữa lành."

Trí Dũng chợt thấy, cô gái trước mặt anh – người từng yêu anh say đắm – giờ như ngọn gió thổi qua mà không để lại dấu vết.

— "Nếu em cần gì… anh vẫn ở đây."

— "Tôi đang bắt đầu một cuộc sống mới. Anh đừng cố chen vào một lần nữa."


Khi Trí rời đi, Hằng từ trong bếp ló ra:

— "Ai vậy? Ex à?"

— "Ừ. Cũ tới mức sắp hết hạn sử dụng rồi."

— "Wow. Lạnh thế! Mà em thích nha."

Minh Thư bật cười, nhưng sâu trong lòng cô biết, mình đã vượt qua một chương cũ.

Và chương mới, cô hy vọng… sẽ có Kha.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.