Cơn mưa rơi đều trên khung kính tầng hai mươi tám của tòa nhà Trường Hải Group. Tiếng mưa hòa vào âm thanh gõ bàn phím, nhịp nhàng nhưng lạnh lẽo, giống như không khí trong căn phòng rộng lớn chỉ có duy nhất một người đàn ông đang ngồi trầm mặc sau bàn làm việc. Ánh đèn vàng phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, từng đường nét cứng rắn, lạnh lùng đến mức người khác phải e dè. Anh là Hàn Vũ Thần — vị tổng tài trẻ tuổi nhất trong giới tài chính, người nắm trong tay cả một đế chế khiến bao kẻ thèm khát và run sợ.
Ngày đầu tiên Lâm An Nhiên bước vào công ty, trời cũng mưa như thế. Cô cầm chiếc ô nhỏ màu trắng, bộ vest công sở chưa kịp khô đã dính chặt vào người. Mái tóc đen mềm dính nước mưa phủ quanh gương mặt nhỏ, đôi mắt sáng ánh lên vẻ căng thẳng nhưng vẫn cương nghị. Đây là công việc đầu tiên cô xin được sau khi rời quê lên thành phố, cũng là cơ hội duy nhất để chứng minh với bản thân rằng mình có thể bắt đầu lại, sau tất cả những đổ nát của gia đình.
Bộ phận nhân sự dẫn cô lên văn phòng tầng cao nhất. Cửa phòng tổng tài mở ra, và ngay khoảnh khắc ấy, cô bắt gặp ánh nhìn của anh. Hàn Vũ Thần ngẩng lên từ tập tài liệu, ánh mắt sắc bén quét qua người cô như lưỡi dao lạnh lẽo. Giọng nói trầm thấp vang lên, ngắn gọn mà đủ khiến trái tim cô run rẩy.
“Trợ lý mới?”
Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ. “Vâng, tôi là Lâm An Nhiên, được phân về bộ phận hỗ trợ điều hành.”
Anh không đáp, chỉ hờ hững gật đầu, ánh mắt đã quay trở lại màn hình máy tính. Không một lời chào đón, không một nụ cười. Chỉ là sự im lặng đặc trưng của người không bao giờ để cảm xúc xen vào công việc.
Những ngày đầu làm việc, An Nhiên gần như kiệt sức. Lịch trình của tổng tài dày đặc, những yêu cầu của anh chi tiết đến mức khắt khe. Cô ghi chép, sửa, chuẩn bị mọi thứ không sai lệch dù chỉ một phút. Nhưng anh vẫn luôn tìm thấy lỗi nhỏ để phê bình.
“Lần sau, cà phê không được để nguội.”
“Văn bản này thiếu dấu cách ở dòng cuối.”
“Lịch họp thay đổi, tại sao chưa cập nhật trên bảng điện tử?”
Những lời nhắc ấy lạnh như thép, nhưng cô vẫn chỉ cúi đầu nhận lỗi, rồi lại âm thầm làm lại cho đến khi hoàn hảo.
Một buổi chiều, khi cuộc họp kết thúc, anh trở về phòng, thấy cô đang đứng bên cửa sổ lau kính. Mưa vẫn chưa tạnh, ánh sáng từ thành phố phản chiếu lên gương mặt cô. Làn tóc ướt bết vào má, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào từng vệt nước trượt dài trên kính. Anh đứng yên nhìn, lần đầu tiên thấy người con gái này thật yên tĩnh, như một khúc nhạc buồn không lời.
Cô giật mình khi quay lại, làm đổ ly cà phê còn nóng trên bàn làm việc của anh. Chất lỏng đổ tràn ra tập hồ sơ quan trọng.
Cô hoảng sợ. “Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý…”
Anh không nói gì, chỉ chậm rãi đặt bút xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. “Cô biết đây là tài liệu họp cổ đông?”
Cô cúi đầu, giọng run rẩy. “Tôi… sẽ in lại bản khác, ngay bây giờ.”
“Không cần.” Anh đáp gọn, rồi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. “Từ giờ, đừng làm việc khi không có lệnh.”
Những ngày sau, không khí giữa hai người trở nên nặng nề. Anh dường như cố tình tránh giao việc cho cô. Thế nhưng, mỗi sáng, cô vẫn đến đúng giờ, vẫn chuẩn bị tài liệu, pha cà phê, sắp xếp mọi thứ như cũ. Anh nhìn thấy hết, nhưng không nói một lời. Có gì đó trong đôi mắt cô khiến anh không thể dứt ra được — sự kiên cường và tĩnh lặng, giống hệt người con gái anh đã mất từ nhiều năm trước.
Một buổi tối muộn, An Nhiên vẫn còn ngồi lại phòng làm việc, ánh đèn trắng hắt lên gương mặt mệt mỏi. Cô đang rà soát lại hợp đồng thì nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
“Sao vẫn chưa về?”
Cô giật mình, quay lại. “Tôi muốn kiểm tra lại phần phụ lục, có vài con số không khớp…”
“Không phải việc của cô. Tôi đã bảo, sau giờ làm thì về.”
“Nhưng nếu không chỉnh kịp, sáng mai sẽ trễ bản ký kết.”
Anh im lặng một lúc, ánh mắt ánh lên tia khó hiểu. Rồi anh bước đến, cầm lấy tập tài liệu trên tay cô, đặt xuống bàn.
“Cô làm việc vì trách nhiệm, hay vì sợ bị tôi mắng?”
Cô cười khẽ, đôi mắt nhìn thẳng vào anh. “Vì tôi không muốn ai phải chịu hậu quả vì lỗi của mình.”
Khoảnh khắc ấy, anh nhìn cô thật lâu. Trong đáy mắt sâu thẳm của anh, lần đầu tiên xuất hiện một tia sáng dịu dàng.
Đêm đó, mưa lại rơi. Anh đứng bên khung kính, nhìn bóng cô rời khỏi tòa nhà, dáng người nhỏ bé khuất dần giữa làn nước. Một cảm giác lạ dâng lên trong lòng anh, thứ cảm xúc mà anh đã quên từ lâu — sự rung động.
Sáng hôm sau, cuộc họp cổ đông diễn ra. Trong khi ai cũng tập trung vào con số và biểu đồ, An Nhiên lại cảm nhận được ánh mắt của anh dõi theo mình. Không phải cái nhìn nghiêm khắc như trước, mà là một ánh nhìn trầm lắng, ẩn chứa điều gì đó sâu hơn lý trí. Sau buổi họp, anh gọi cô ở lại.
“Lần trước… tôi phản ứng hơi quá.” Anh nói chậm rãi, giọng khàn nhẹ.
Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên vì chưa từng nghĩ anh sẽ nói lời xin lỗi. “Không sao, tôi hiểu. Tôi là người sai.”
“Không.” Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại. “Lỗi không chỉ ở cô. Có lẽ tôi đã quá quen với việc không tin tưởng ai khác.”
Từ hôm đó, thái độ của anh thay đổi. Không hẳn là dịu dàng, nhưng ít lạnh lùng hơn. Cô nhận ra anh không phải kiểu người vô cảm như bề ngoài. Anh quan sát mọi thứ, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ — cả cách cô cột tóc, cách cô uống cà phê không đường, thậm chí cả thói quen cắn môi khi căng thẳng.
Một buổi sáng, khi cô mang hồ sơ vào phòng, anh đang đứng bên cửa kính, nhìn ra thành phố mờ trong sương. Cô đặt tài liệu xuống bàn, định lui ra thì anh lên tiếng.
“Cô nghĩ gì về mưa?”
Câu hỏi khiến cô khựng lại. “Tôi nghĩ… mưa làm người ta dễ nhớ về quá khứ.”
Anh khẽ cười, nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi. “Tôi cũng vậy.”
Cô ngạc nhiên, vì chưa từng thấy anh cười như thế. Một nụ cười buồn, như gió thoảng qua tấm kính.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô có gì đó nứt ra. Một thứ cảm xúc mơ hồ, vừa ấm áp vừa nguy hiểm. Cô biết rõ, khoảng cách giữa họ xa như bầu trời và mặt đất. Nhưng trái tim con người vốn chẳng nghe theo lý trí. Càng gần anh, cô càng nhận ra phía sau lớp vỏ lạnh lùng ấy là một nỗi cô đơn khôn cùng.
Tối hôm đó, cô về muộn, đi ngang qua tầng hầm công ty thì thấy anh đứng một mình bên chiếc xe đen. Anh ngẩng lên, nhìn cô dưới ánh đèn mờ. “Tôi có thể đưa cô về.”
Cô do dự, rồi gật đầu. Trong xe, cả hai im lặng. Bên ngoài, mưa vẫn rơi, những giọt nước bám lên kính tạo thành những vệt mờ nhòe. Anh bật nhạc nhỏ, bản piano nhẹ nhàng vang lên. Cô nhìn ra ngoài, giọng khẽ. “Anh không sợ bị hiểu lầm sao? Tổng tài mà chở nhân viên về muộn…”
Anh đáp đơn giản, mắt vẫn nhìn thẳng. “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.”
Xe dừng trước căn hộ nhỏ nơi cô ở. Cô quay sang anh, định nói cảm ơn, nhưng ánh mắt anh khiến cô nghẹn lại.
“Ngày mai có thể mưa tiếp. Mang theo ô.” Anh nói, giọng nhẹ như gió thoảng.
Cô chỉ biết gật đầu, bước xuống xe. Khi cánh cửa khép lại, cô mới nhận ra trái tim mình đang đập thật mạnh.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, cô mở cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi, bất giác mỉm cười. Cô không hiểu vì sao, chỉ biết rằng từ ngày gặp anh, thế giới trong cô dường như thay đổi. Còn anh, ở tầng cao kia, vẫn đứng bên khung kính, ánh mắt dõi theo bóng mưa.
Không ai biết, đó là khởi đầu của một giấc mộng – giấc mộng dưới mưa kính, nơi hai linh hồn cô độc vô tình tìm thấy nhau trong thế giới đầy lạnh lẽo. Nhưng định mệnh chưa bao giờ đơn giản, và tình cảm ấy, rồi sẽ phải trải qua những cơn bão lớn hơn cả mưa ngoài kia…