Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt sau cơn mưa đêm qua, ánh nắng chiếu xuống những tấm kính cao tầng khiến cả thành phố sáng rực lên như một tấm gương khổng lồ. Trong văn phòng tổng tài, không khí vẫn yên tĩnh đến mức nghe được tiếng giấy lật. Lâm An Nhiên đứng ở bàn thư ký, kiểm tra lại lịch trình của Hàn Vũ Thần: ba cuộc họp, hai buổi ký kết và một bữa tối với đối tác Nhật. Cô khẽ thở ra, ghi chú thêm vài chi tiết cần chuẩn bị.
Cửa phòng mở ra, anh bước vào. Ánh sáng buổi sáng phủ lên vai anh, phản chiếu bộ vest đen vừa vặn và đôi mắt sâu, sắc như lưỡi dao. Cô khẽ cúi đầu chào, anh chỉ gật nhẹ rồi đi thẳng đến bàn làm việc.
“Cà phê sáng?” anh hỏi mà không nhìn lên.
“Đã chuẩn bị xong. Loại không đường.”
Anh thoáng nhìn cô, khóe môi hơi nhếch. “Cô nhớ nhanh đấy.”
“Chỉ là tôi để ý thôi.”
“Thói quen của tôi không dễ chịu như vậy.”
“Nhưng ít nhất nó khiến anh bớt mệt mỏi.”
Câu nói vô tình khiến không khí khựng lại. Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào cô. Giữa căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đồng hồ kêu đều đặn. Cô hơi bối rối, cúi xuống sắp xếp giấy tờ, nhưng bàn tay lại khẽ run. Còn anh, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác như nhìn thấy một điều gì đó đã biến mất từ rất lâu — sự dịu dàng không toan tính.
Giữa buổi họp, An Nhiên theo anh xuống tầng hội nghị. Cô ghi chép cẩn thận từng chi tiết trong khi anh nói chuyện với ban giám đốc. Giọng anh trầm, lạnh, từng lời chắc nịch như một nhát dao cắt thẳng vào mọi sự phản đối. Mọi người đều nể sợ, còn cô thì vừa thán phục vừa thấy xa cách. Cô hiểu rằng người đàn ông này không chỉ thông minh mà còn cực kỳ cô độc. Anh đứng ở nơi quá cao, đến mức không ai dám lại gần.
Buổi họp kết thúc, anh đi cạnh cô ra hành lang. Ánh sáng chiếu qua tấm kính lớn, phản chiếu gương mặt anh nghiêng nghiêng.
“Cô thấy sao về bản dự thảo vừa rồi?”
Cô thoáng sững, không ngờ anh lại hỏi mình. “Tôi nghĩ… mục tiêu mở rộng thị trường là cần thiết, nhưng việc tăng vốn đầu tư quá nhanh có thể khiến công ty chịu áp lực tài chính.”
Anh quay sang nhìn, đôi mắt anh ánh lên sự chú ý thật sự. “Cô hiểu khá sâu đấy. Không tệ.”
“Tôi chỉ nói theo cảm nhận của một người làm kế toán thôi.”
“Cảm nhận đó đáng giá hơn nhiều người trong phòng họp vừa rồi.”
Lời khen ngắn ngủi, nhưng khiến tim cô đập mạnh. Cô không dám nhìn anh nữa, chỉ cúi đầu bước nhanh. Anh nhìn bóng cô rời đi, khóe môi khẽ cong, rồi lại quay về với dáng vẻ lạnh lùng vốn có.
Chiều hôm đó, công ty tổ chức buổi lễ nhỏ để chào đón đoàn đối tác Nhật. Toàn bộ nhân viên đều có mặt. An Nhiên được phân công phụ trách tiếp khách cùng tổng tài. Khi bước vào phòng tiệc, cô mặc một bộ váy công sở xanh nhạt, tóc buộc thấp, vẻ ngoài thanh nhã mà giản dị. Hàn Vũ Thần đứng bên cửa sổ, ánh sáng vàng chiếu lên người anh khiến dáng anh nổi bật như một bức tranh. Khi thấy cô, anh khẽ cau mày, rồi bước lại gần.
“Cô chọn váy này?”
“Vâng, phòng lễ tân bảo màu xanh tạo cảm giác dễ gần.”
Anh nhìn một lúc rồi gật đầu. “Phải. Cô hợp với màu này.”
Cô ngẩn ra, tim đập loạn. Anh hiếm khi nói những câu mang tính cá nhân. Cô chưa kịp đáp, anh đã quay đi, giọng lại trở nên lạnh nhạt. “Đi thôi, khách đang đến.”
Trong suốt buổi tiệc, anh vẫn giữ dáng vẻ chuyên nghiệp, nói tiếng Anh lưu loát, cử chỉ điềm tĩnh. Cô đứng phía sau hỗ trợ, rót rượu, sắp xếp tài liệu, ánh mắt thỉnh thoảng vô thức dõi theo anh. Một lần, anh bắt gặp ánh nhìn ấy, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm chạm vào cô khiến cô vội quay đi, má nóng bừng.
Khi buổi lễ kết thúc, cô định thu dọn bàn thì thấy anh vẫn còn ngồi lại một mình. Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt anh, đôi mắt anh nhìn xa xăm qua cửa sổ.
“Anh chưa về sao?”
“Còn một chút việc.”
“Có cần tôi giúp gì không?”
“Cô nghĩ có việc gì mà tôi cần giúp sao?” Anh hỏi, giọng không gay gắt nhưng khiến cô im lặng.
Cô khẽ cười buồn. “Có lẽ không. Tôi xin phép.”
Khi cô vừa quay lưng, anh chợt nói, giọng thấp hơn hẳn. “Nếu tôi cần ai đó… cô có ở lại không?”
Cô đứng khựng lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh như ngừng lại. Cô không quay lại, chỉ khẽ đáp, “Tôi sẽ ở lại, nếu đó là vì công việc.”
Anh nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt trầm hơn, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng — một thứ cảm xúc mà anh chưa từng có với bất kỳ ai khác.
Đêm đó, cô trở về căn hộ nhỏ, nhìn bầu trời đêm trong vắt. Cô mở máy tính, ghi lại mấy dòng trong nhật ký làm việc, nhưng những dòng chữ cứ nhòe đi vì hình ảnh gương mặt anh hiện ra.
“Anh Hàn Vũ Thần… rốt cuộc là người như thế nào?”
Còn anh, ở văn phòng cao tầng, vẫn chưa rời đi. Anh cầm ly rượu, nhìn xuống thành phố rực sáng phía dưới. Trong trí nhớ anh hiện lên hình ảnh cô gái năm xưa — người đã rời bỏ anh trong một đêm mưa. Ánh mắt của Lâm An Nhiên, dáng vẻ cô đứng trước cửa sổ, từng chi tiết đều khiến anh nhớ lại bóng hình cũ.
“Em quay lại rồi sao, Nguyệt Vy…”
Anh nhắm mắt, cười nhạt. Anh biết mình đang lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại, nhưng không thể ngăn được. Người con gái ấy — dù không phải cô, cũng đã khiến trái tim băng giá của anh rạn nứt thêm một lần nữa.
Hôm sau, An Nhiên đến sớm. Cô mang theo tập tài liệu đã chỉnh sửa, đặt lên bàn anh. Khi anh bước vào, cô đứng chờ, ánh mắt bình tĩnh.
“Tôi đã xem lại phần đầu tư. Có vài điểm có thể tiết kiệm được chi phí.”
Anh cầm lấy, xem qua vài dòng, rồi nhìn cô. “Cô thức khuya để làm việc này?”
“Không hẳn. Tôi chỉ muốn giúp công ty tránh rủi ro.”
Anh im lặng một lát rồi nói: “Cô có biết, trong công ty này, hiếm ai dám làm thêm khi không được yêu cầu?”
“Vì họ sợ bị trách vượt quyền.”
“Còn cô?”
“Tôi chỉ sợ làm sai.”
Anh đặt tài liệu xuống bàn, mắt không rời khỏi cô. “Cô không giống ai cả, Lâm An Nhiên.”
Cô khẽ cười, cúi đầu. “Tôi cũng không muốn giống ai.”
Anh nhìn cô thêm giây lát, rồi quay đi. Nhưng khi cô rời khỏi phòng, trong lòng anh lại khẽ dậy lên cảm giác lạ — như một luồng sáng xuyên qua lớp kính mờ.
Buổi trưa, trời lại đổ mưa. Từng hạt mưa nặng trĩu đập lên khung kính. Cô ngồi bên bàn làm việc, nhìn những vệt nước rơi như xóa nhòa cả thành phố. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy anh bước ra từ phòng họp, áo vest vắt trên tay, mái tóc hơi rối. Anh dừng lại, nhìn cô, rồi chậm rãi bước đến.
“Cô có mang ô không?”
Cô lắc đầu. “Không, tôi nghĩ chiều sẽ tạnh.”
Anh đưa cho cô chiếc ô đen. “Giữ lấy.”
“Còn anh?”
“Tôi không cần.”
“Anh sẽ ướt mất.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như bóng đêm. “Nếu cô ướt, tôi sẽ thấy tệ hơn.”
Cô cầm lấy chiếc ô, không biết phải nói gì. Khi cô ra về, anh đứng bên cửa sổ, nhìn theo. Bên ngoài, mưa rơi, chiếc ô đen nhỏ bé giữa phố rộng. Trong khoảnh khắc ấy, anh khẽ thì thầm:
“Em thật sự là ai, An Nhiên…”
Còn cô, khi đi giữa cơn mưa, bàn tay nắm chặt cán ô, trái tim lại đập rộn lên không ngừng. Cô biết, dù cố phủ nhận, nhưng đã không thể thoát khỏi ánh nhìn của người đàn ông ấy. Mỗi cơn mưa, mỗi lần chạm mắt, đều khiến cô lạc vào thế giới của anh — một thế giới lạnh lẽo nhưng đầy cuốn hút, nơi mà mỗi bước đi đều là ranh giới mong manh giữa lý trí và cảm xúc.
Và cô không hề biết rằng, chính từ ngày hôm đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Một sợi dây vô hình đã nối hai con người ở hai thế giới khác biệt lại với nhau — âm thầm, chậm rãi, nhưng chắc chắn.