giấc mộng dưới mưa kính

Chương 10: Dấu Vết Của Bóng Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau khi Lâm An Nhiên rời công ty, Trường Hải Group chìm trong một sự im lặng đáng sợ. Những tin đồn dần tan, nhưng thay vào đó là nỗi hoang mang. Không ai biết vì sao tổng tài đột ngột cho điều tra lại toàn bộ hệ thống dữ liệu. Phòng bảo mật làm việc suốt ngày đêm, còn những người từng tham gia dự án Phoenix đều bị triệu tập.

Hàn Vũ Thần gần như không rời văn phòng. Cà phê nguội trên bàn, ánh đèn trắng hắt lên gương mặt mệt mỏi. Cả đêm anh ngồi trước màn hình, lục lại từng dòng nhật ký truy cập. Mỗi dòng mã, mỗi ký hiệu nhỏ đều khiến anh nhớ đến giọng nói dịu dàng của cô khi làm việc: “Tổng tài, tôi đã kiểm tra rồi, không có sai sót.”

Một nhân viên an ninh bước vào, đặt lên bàn anh bản báo cáo.

“Thưa tổng tài, chúng tôi đã truy ra địa chỉ IP đăng nhập lạ vào đêm đó. Thiết bị không thuộc về cô Lâm An Nhiên. Nó nằm trong mạng nội bộ tầng 19.”

“Tầng 19?”

“Vâng. Cụ thể là phòng Truyền thông.”

Nghe đến đó, đôi mắt anh tối lại. Phòng Truyền thông — nơi Trác Kỳ Linh làm việc.

Anh đứng bật dậy, cầm bản báo cáo trong tay, từng bước đi thẳng về phía thang máy. Khi cánh cửa phòng mở ra, Kỳ Linh đang ngồi trên ghế sofa, điềm nhiên đọc tài liệu.

“Em biết anh sẽ đến.”

“Là cô phải không?” Anh nói khẽ, nhưng từng chữ như gió bão.

“Anh đang nói về điều gì?”

“Đừng giả vờ. Dấu IP nằm trong phòng cô. Chính cô đã gửi tập tin giả mạo.”

Cô ta đặt tài liệu xuống, đứng dậy, giọng điềm tĩnh. “Anh có bằng chứng không, hay chỉ là nghi ngờ?”

“Bằng chứng sẽ có. Nhưng tôi không cần bằng chứng để nhận ra ai là người muốn hại cô ấy.”

“Cô ấy?” Cô bật cười, giọng lẫn cay đắng. “Anh gọi một nhân viên cấp dưới bằng giọng đó sao? Anh có biết mình đang nói như thế nào không?”

“Đủ rồi, Kỳ Linh.”

“Không, anh nghe tôi nói!” Giọng cô bỗng cao lên, ánh mắt lóe sáng. “Anh quên tôi dễ vậy sao? Tôi là người đã ở bên anh suốt ba năm, cùng anh vực dậy công ty này. Còn cô ta thì sao? Một cô gái không danh phận, không quá khứ, chỉ cần vài ánh nhìn đã khiến anh phản bội chính lý trí của mình!”

Anh siết chặt nắm tay, nhưng không nói. Cô ta cười nhạt, nước mắt lăn dài.

“Anh từng nói sẽ không để ai khiến anh mất kiểm soát. Nhưng bây giờ, anh có khác gì người mà anh từng khinh bỉ?”

“Có khác.” Anh nhìn cô thẳng, giọng trầm hẳn. “Vì lần này, tôi biết rõ mình đang làm gì.”

Câu nói ấy khiến cô đứng sững, nụ cười tắt ngấm. Anh quay lưng, bước đi. Khi cửa khép lại, Kỳ Linh gục xuống ghế, đôi mắt đỏ hoe. Trong ánh đèn mờ, gương mặt xinh đẹp ấy méo mó vì giận dữ. Cô thì thầm: “Nếu cô ta khiến anh quên tôi… tôi sẽ khiến anh mất tất cả.”

Buổi tối, Hàn Vũ Thần trở về căn hộ riêng. Căn phòng lạnh ngắt, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ. Anh ngồi xuống ghế, mở điện thoại — hộp thư trống rỗng, không một tin nhắn nào từ cô. Anh thử gọi, nhưng chỉ nghe tiếng máy báo thuê bao không liên lạc được.

Anh ra lệnh cho trợ lý theo dõi địa chỉ cô thuê trọ. Nhưng đến nơi, phòng trọ đã trống. Người chủ nhà nói cô dọn đi từ sáng hôm qua, chỉ để lại phong bì nhỏ. Bên trong là tờ giấy viết tay:

“Cảm ơn anh vì đã tin tôi, dù chỉ một khoảnh khắc.

Tôi rời đi không vì sợ hãi, mà vì không muốn làm anh phải lựa chọn.

Nếu có kiếp sau, mong chúng ta gặp nhau khi không còn là tổng tài và nhân viên.”

Anh cầm tờ giấy, đứng lặng giữa căn phòng trống, ánh đèn vàng chiếu lên đôi mắt thẫn thờ. Mọi âm thanh tan biến, chỉ còn lại hơi thở nặng nề của chính anh.

Đêm đó, anh lái xe ra ngoại ô — nơi thành phố kết thúc bằng rừng thông và gió lạnh. Trời vẫn mưa, từng giọt nặng nề rơi trên kính xe. Anh nhớ lại từng ánh mắt, từng câu nói, từng nụ cười nhỏ bé của cô. Tất cả hòa vào nhau, như những mảnh ký ức tan trong dòng nước mưa.

Bất chợt, điện thoại reo. Là thư ký Lan.

“Thưa tổng tài… chúng tôi vừa nhận được tín hiệu định vị của máy tính cô Lâm An Nhiên. Thiết bị vừa được bật lên ở một quán cà phê ngoại thành.”

“Gửi vị trí cho tôi.”

“Vâng, nhưng… tín hiệu chỉ xuất hiện vài giây rồi mất.”

Anh siết vô lăng, ánh mắt sắc như dao. “Tôi sẽ đến đó ngay.”

Xe lao đi giữa đêm mưa, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt kính như những vệt sáng vỡ vụn. Trong đầu anh chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Phải tìm thấy cô.

Khi đến nơi, quán cà phê nhỏ ven đồi đã đóng cửa. Anh bước ra, mưa ướt đẫm vai áo. Trên bàn ngoài hiên còn một tách cà phê nguội và chiếc khăn trắng thêu chữ “A”. Anh cầm lên, nước mưa trộn với hơi lạnh khiến lòng anh quặn thắt.

“An Nhiên…” Anh khẽ gọi, giọng gần như vỡ ra trong tiếng mưa.

Phía xa, tiếng xe chạy qua, ánh đèn lướt nhanh như một cái bóng vụt qua màn đêm. Không ai đáp lại. Chỉ có tiếng mưa rơi, dai dẳng và cô đơn, như tiếng lòng của một người đang đi lạc trong chính cảm xúc của mình.

Anh ngẩng lên, nhìn vào bóng đêm trước mặt, nơi những ngọn đèn xa mờ hắt lên nền trời xám. Trong mắt anh, chỉ còn lại hình ảnh cô — mảnh mai, kiên định, và đã biến mất giữa thành phố này như một giấc mộng chưa kịp đặt tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×