giấc mộng dưới mưa kính

Chương 9: Ngọn Lửa Trong Cơn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, không khí trong Trường Hải Group trở nên căng thẳng lạ thường. Các phòng ban rộn ràng tin đồn: có người đang bị điều tra nội bộ vì làm lộ dữ liệu dự án Phoenix — dự án mà Lâm An Nhiên phụ trách phần thống kê cuối cùng. Tin đồn lan nhanh như lửa cháy trong rừng khô.

Sáng hôm ấy, cô bước vào công ty, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô. Những cái nhìn tò mò, thương hại xen lẫn khinh thường khiến bước chân cô chậm lại. Cô không hiểu chuyện gì cho đến khi thư ký Lan kéo cô ra một góc.

“An Nhiên… phòng kiểm tra nội bộ đang tìm cô.”

“Vì sao?”

“Nghe nói email cô gửi đêm qua chứa tập tin nhạy cảm bị chuyển sai người. Họ cho rằng cô tiết lộ thông tin ra ngoài.”

“Không thể nào!” Cô lắc đầu, giọng run. “Tôi chưa từng gửi bất kỳ tập tin nào cả!”

“Nhưng trong hệ thống ghi nhận địa chỉ email của cô.”

Cô như chết lặng. Mọi thứ quanh cô mờ đi, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập trong ngực.

Một lát sau, cô được gọi lên tầng cao nhất. Hàn Vũ Thần ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh như gió đông. Bên cạnh là Trác Kỳ Linh, dáng vẻ điềm nhiên, tay cầm hồ sơ.

“Cô có gì muốn nói không?” anh hỏi, giọng trầm thấp.

“Tôi bị vu oan. Tôi chưa từng gửi tài liệu đó.”

“Kết quả kiểm tra cho thấy tài khoản của cô đăng nhập lúc 23 giờ 17 phút.”

“Giờ đó tôi đang ở nhà. Tôi có thể chứng minh.”

Trác Kỳ Linh lên tiếng, giọng mềm nhưng sắc: “Chúng ta đều biết công nghệ có thể che giấu nhiều thứ. Nhưng dấu vết vẫn là dấu vết. Tôi không tin cô ta làm vậy, nhưng… sự thật luôn đáng tin hơn lời nói.”

Cô nhìn sang, ánh mắt chạm ánh cười mỉm đầy ẩn ý. Trái tim cô siết lại. Cô hiểu, người phụ nữ này đang dựng lên một cái bẫy hoàn hảo.

“Anh tin tôi không, tổng tài?”

Câu hỏi bật ra như tiếng nghẹn. Anh im lặng. Trong đôi mắt sâu ấy, cô thấy sự giằng co, hoài nghi và mệt mỏi. Sau vài giây, anh chỉ nói:

“Tôi sẽ cho kiểm tra lại. Nhưng tạm thời, cô bị đình chỉ công tác.”

Những lời đó như nhát dao cắt phăng mọi hy vọng. Cô đứng bất động vài giây, rồi khẽ gật đầu.

“Tôi hiểu. Cảm ơn anh.”

Cô quay đi, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng mỗi bước chân như dẫm lên ngàn mảnh thủy tinh.

Khi cô đi khỏi, Kỳ Linh đặt hồ sơ xuống bàn, khẽ cười. “Anh quá mềm lòng, Thần à. Một người đã từng khiến anh mất cả công ty năm đó cũng bắt đầu như vậy.”

Anh nhìn thẳng vào cô. “Cô đang nói tôi hay cô?”

Cô thoáng khựng lại, rồi cười nhạt. “Anh thay đổi rồi. Ngày xưa, anh biết rõ ai là kẻ dối trá, ai là người trung thực. Bây giờ… có lẽ trái tim anh đã khiến lý trí mù mờ.”

“Cô sai rồi,” anh đáp, giọng lạnh. “Trái tim tôi chưa từng mù, chỉ là nó chọn nhìn theo hướng khác.”

Cô ta khẽ cười, ánh mắt thoáng tổn thương. “Thế nhưng dù nhìn hướng nào, kết quả vẫn vậy thôi — người ở lại bên anh sẽ không bao giờ là cô ta.”

Chiều hôm đó, An Nhiên dọn đồ rời khỏi công ty. Bên ngoài, mưa lại đổ. Cô đi qua sảnh, nghe tiếng đồng nghiệp thì thầm:

“Tưởng cô ta trong sạch lắm.”

“Không ngờ cũng chỉ là loại người muốn trèo cao.”

Cô không phản bác, chỉ mím môi bước đi. Bước chân cô hòa vào tiếng mưa, lặng lẽ mà đau đớn.

Đêm ấy, cô ngồi trong căn phòng trọ, ôm chặt tập hồ sơ duy nhất còn giữ — bản dự phòng cô từng sao lưu riêng. Ánh đèn yếu ớt hắt lên khuôn mặt phờ phạc. Cô mở từng trang, cố tìm ra bằng chứng chứng minh mình vô tội.

Đến nửa đêm, điện thoại reo. Là số của Hàn Vũ Thần.

Cô do dự vài giây, rồi bắt máy.

“Anh gọi tôi làm gì?”

“Cô có thể đến công ty không? Tôi cần xem lại ổ dữ liệu cô dùng.”

“Giờ này?”

“Càng sớm càng tốt.”

Cô vội khoác áo mưa chạy đến. Khi bước vào văn phòng, anh đang chờ. Mái tóc anh rối, cà vạt tháo lỏng, ánh mắt hằn lên sự mệt mỏi.

“Tôi kiểm tra lại rồi. Dấu đăng nhập không trùng thiết bị của cô.”

Cô sững người. “Nghĩa là…”

“Cô bị gài.”

Cô khẽ thở hắt ra, mắt ươn ướt. “Vậy anh tin tôi chưa?”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại. “Tôi luôn muốn tin, chỉ là tôi sợ tin nhầm.”

Cô mỉm cười buồn. “Đôi khi, sợ cũng là một cách phản bội.”

Anh bước lại gần, giọng khàn hẳn. “Tôi sẽ tìm ra kẻ đứng sau. Nhưng trong lúc này, cô nên rời đi vài hôm. Ở đây không còn an toàn.”

“Anh định để tôi trốn?”

“Không. Tôi muốn bảo vệ cô.”

Cô nhìn anh thật lâu. Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt anh hiện rõ nét cương nghị và lo lắng.

“Anh không cần làm vậy.”

“Cô vẫn không hiểu sao? Tôi không thể để cô bị tổn thương vì tôi thêm nữa.”

“Nhưng anh chính là lý do tôi tổn thương.”

Anh khựng lại, ánh mắt anh như tắt đi trong một giây. Rồi anh khẽ nói: “Nếu có thể bắt đầu lại, cô có chọn gặp tôi không?”

“Không.”

“Vì hối hận?”

“Vì tôi sợ… lại yêu anh lần nữa.”

Không khí trong phòng im lặng như bị đóng băng. Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, từng giọt nặng nề. Anh bước tới, tay khẽ chạm vào vai cô. Cô không né, cũng không nhìn lên.

“Đi đi, An Nhiên. Tôi sẽ giải quyết phần còn lại.”

Cô quay đi, giọng nghẹn. “Đừng nói như thể anh đang ban cho tôi điều gì.”

Rồi cô rời khỏi, không ngoái lại.

Khi cánh cửa đóng sầm, anh ngồi xuống ghế, tay che nửa gương mặt. Ngoài kia, tiếng mưa hòa cùng tiếng tim đập rối loạn. Anh biết, lần này, cơn bão thật sự đã đến. Và nếu anh không kịp, người anh muốn bảo vệ nhất sẽ rời khỏi thế giới anh mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×