Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mang theo những âm hưởng lạ trong bản nhạc tình yêu của An Nhiên. Sự quan tâm của Hoàng Minh dành cho An Hạ không còn dừng lại ở những lời hỏi han thông thường hay những món quà nhỏ. Nó dần trở thành một sự chăm sóc tỉ mỉ, một sự lo lắng thường trực, khiến An Nhiên không thể không nhận ra điều bất thường.
Hoàng Minh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở nhà, viện cớ công việc bận rộn có thể làm tại nhà. Nhưng thay vì ngồi vào bàn làm việc với những bản vẽ kiến trúc, anh lại thường xuyên ở bên cạnh An Hạ. Họ cùng nhau xem phim, cùng nhau đọc sách, cùng nhau trò chuyện về đủ thứ trên đời. Tiếng cười của An Hạ, trước đây vốn rất hiếm hoi, giờ đây lại vang lên thường xuyên hơn, và Hoàng Minh luôn là người khơi gợi những tiếng cười ấy.
An Nhiên cố gắng tự trấn an mình. An Hạ bệnh tật, yếu ớt, cần sự quan tâm. Hoàng Minh là một người tốt bụng, anh chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người anh rể tương lai. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một sự bất an ngày càng lớn dần. Cô bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, những cử chỉ vô tình, những ánh mắt thoáng qua giữa Hoàng Minh và An Hạ.
Một buổi chiều, An Nhiên đi chợ mua sắm đồ chuẩn bị cho đám cưới. Cô chọn được một chiếc khăn choàng lụa rất đẹp, màu xanh nhạt, cô nghĩ nó sẽ rất hợp với chiếc váy mà An Hạ sẽ mặc trong ngày trọng đại của cô. Về đến nhà, cô thấy Hoàng Minh đang ngồi ở phòng khách, tỉ mẩn gọt trái cây cho An Hạ. Anh gọt từng miếng nhỏ, cẩn thận bỏ hạt, rồi đưa cho An Hạ. An Hạ đón lấy, khẽ cảm ơn anh. Khung cảnh đó thật bình dị, ấm áp, nhưng An Nhiên lại cảm thấy một chút nhói lòng. Cô đã mua chiếc khăn choàng này cho An Hạ, nhưng Hoàng Minh lại đang chăm sóc em gái cô một cách ân cần như vậy.
"Em về rồi à?" Hoàng Minh ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô. "Anh vừa gọt trái cây cho An Hạ."
"Vâng," An Nhiên đáp, giọng cô hơi khựng lại. Cô đưa chiếc khăn choàng cho An Hạ. "Em mua tặng em cái này. Chị thấy màu này rất hợp với em."
An Hạ vui vẻ đón lấy chiếc khăn. "Đẹp quá chị ơi! Em cảm ơn chị." Cô bé ngước lên nhìn Hoàng Minh, rồi lại nhìn An Nhiên, nụ cười rạng rỡ.
Hoàng Minh cũng khen chiếc khăn đẹp, nhưng ánh mắt anh khi nhìn An Hạ lại có một sự dịu dàng đặc biệt, một sự trìu mến mà An Nhiên chưa từng thấy anh dành cho em gái mình trước đây. Nốt nhạc bất an trong lòng An Nhiên lại trỗi lên, da diết hơn.
Những đêm khuya, khi An Nhiên đã ngủ say, cô mơ hồ cảm nhận được tiếng bước chân nhẹ nhàng của Hoàng Minh ra khỏi phòng. Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, cô thấy anh vẫn ngủ say bên cạnh. Cô tự hỏi, đêm qua anh đã đi đâu? Có phải anh đã xuống phòng An Hạ? Những ý nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô, gặm nhấm sự bình yên vốn có.
Cô bắt đầu để ý đến điện thoại của Hoàng Minh. Anh luôn đặt điện thoại ở chế độ im lặng và úp màn hình xuống. Khi có tin nhắn hay cuộc gọi đến, anh thường lén lút ra ngoài nghe hoặc trả lời. Một lần, khi Hoàng Minh đang tắm, điện thoại anh reo lên. An Nhiên tò mò nhìn vào màn hình, thấy tên "Hạ" nhấp nháy. Tim cô như ngừng đập. "Hạ"? Chẳng lẽ là An Hạ? Tại sao An Hạ lại gọi cho anh vào giờ này? Và tại sao anh lại phải lén lút nghe điện thoại của em gái cô?
Cô không dám nghe máy, vội vàng đặt điện thoại lại chỗ cũ. Nhưng hình ảnh cái tên "Hạ" vẫn in sâu trong tâm trí cô, như một vết mực không thể tẩy xóa. Âm hưởng lạ trong bản nhạc của cô giờ đây không còn là một nốt nhạc đơn độc nữa, mà đã trở thành một hợp âm chói tai, đầy sự nghi ngờ và bất an.
An Nhiên cố gắng tìm kiếm câu trả lời. Cô lân la hỏi chuyện An Hạ về mối quan hệ của cô bé với Hoàng Minh. An Hạ luôn tỏ ra ngây thơ, trong sáng, nói rằng Hoàng Minh rất tốt với cô, luôn quan tâm và giúp đỡ cô. Nhưng đôi khi, An Nhiên lại bắt gặp ánh mắt lén lút của An Hạ nhìn Hoàng Minh, một ánh mắt có chút gì đó ngưỡng mộ, có chút gì đó... khác lạ.
Cô cũng thử trò chuyện với Hoàng Minh, hỏi anh về thời gian anh dành cho An Hạ. Anh luôn trả lời một cách tự nhiên, rằng anh chỉ muốn giúp đỡ em gái cô, rằng anh coi An Hạ như em gái ruột của mình. Nhưng giọng nói của anh đôi khi lại có vẻ gượng gạo, và ánh mắt anh thường né tránh ánh mắt của cô.
Một buổi tối, An Nhiên và Hoàng Minh cùng nhau đi dạo trong công viên. Không khí giữa họ có vẻ gượng gạo và im lặng hơn mọi khi. An Nhiên quyết định phá vỡ sự im lặng đó.
"Hoàng Minh," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy dò xét. "Anh có cảm thấy... mối quan hệ của anh với An Hạ hơi đặc biệt không?"
Hoàng Minh khựng lại, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. "Đặc biệt sao? Anh không hiểu ý em."
"Ý em là... anh dành cho em ấy rất nhiều thời gian và sự quan tâm. Nhiều hơn cả những gì một người anh rể bình thường dành cho em vợ," An Nhiên nói, cố gắng diễn đạt những cảm xúc mơ hồ trong lòng mình.
Hoàng Minh im lặng một lúc rồi thở dài. "An Nhiên, em lại nghĩ linh tinh rồi. An Hạ bệnh tật, em ấy rất cần sự quan tâm của mọi người. Anh chỉ muốn giúp đỡ em ấy thôi. Em đừng nghĩ xấu về anh và An Hạ."
"Em không nghĩ xấu," An Nhiên nói, giọng cô có chút chua xót. "Em chỉ cảm thấy... có một khoảng cách nào đó đang dần hình thành giữa chúng ta. Và em không biết tại sao."
Hoàng Minh ôm lấy cô, siết nhẹ. "Ngốc ạ, em đang lo lắng quá thôi. Tình cảm của anh dành cho em không hề thay đổi. Em vẫn luôn là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."
An Nhiên tựa đầu vào vai anh, cố gắng tin vào lời nói của anh. Nhưng âm hưởng lạ trong bản nhạc của cô vẫn không ngừng vang vọng, một nốt nhạc lạc điệu, chênh vênh, báo hiệu một điều gì đó không lành. Cô cảm thấy như mình đang đứng trên một bờ vực, và chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể đẩy cô xuống vực sâu.