Giai Điệu Lỗi

Chương 4: Bức Màn Hé Lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nốt lạc điệu trong bản nhạc của An Nhiên đã không còn là tiếng vọng mơ hồ. Nó trở thành một giai điệu ám ảnh, thôi thúc cô phải tìm ra sự thật. Những đêm trằn trọc, những suy nghĩ miên man đã vắt kiệt sức lực của cô, nhưng An Nhiên biết mình không thể cứ mãi sống trong sự nghi ngờ này. Cô phải đối mặt. Cô cần biết rõ điều gì đang thực sự xảy ra giữa người đàn ông cô yêu và cô em gái cô từng tin tưởng.

An Nhiên bắt đầu quan sát Hoàng Minh và An Hạ một cách tỉ mỉ hơn. Cô giả vờ bận rộn với bản thảo nhạc mới, nhưng ánh mắt và đôi tai cô luôn dõi theo mọi động tĩnh. Hoàng Minh vẫn đối xử với cô bằng sự ân cần quen thuộc, nhưng có gì đó trong ánh mắt anh đã thay đổi – một sự lảng tránh nhẹ, một nỗi lo âu tiềm ẩn. Về phần An Hạ, cô bé vẫn giữ vẻ ngoài mong manh, yếu đuối, nhưng An Nhiên nhận ra những cái liếc nhìn lén lút của em gái về phía Hoàng Minh, những nụ cười bất chợt khi anh ở gần mà không có cô.

Một buổi chiều, An Nhiên về nhà sớm hơn thường lệ. Cô nghe thấy tiếng cười nói từ phòng khách. Bước vào, cô thấy Hoàng Minh đang dạy An Hạ chơi cờ vua. Khung cảnh thật bình yên, nhưng ánh mắt An Nhiên lại dừng lại ở bàn tay của họ. Hoàng Minh đang nắm lấy tay An Hạ để hướng dẫn di chuyển quân cờ, và bàn tay An Hạ không hề rụt lại. Một cảm giác khó chịu dấy lên trong An Nhiên. Nó vượt xa sự khó chịu thông thường, mà là một nhói đau âm ỉ.

"Hai người chơi vui vẻ quá nhỉ?" An Nhiên cất tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.

Hoàng Minh và An Hạ giật mình. Hoàng Minh vội buông tay An Hạ ra. "An Nhiên, em về rồi à? Anh đang dạy An Hạ chơi cờ."

An Hạ cúi mặt xuống, gương mặt thoáng chút đỏ bừng. "Chị An Nhiên..."

An Nhiên tiến đến, ngồi xuống đối diện họ. Cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh. "Anh Minh này, dạo này anh có vẻ dành rất nhiều thời gian cho An Hạ. Em biết em ấy bệnh, nhưng... em ấy không phải là con nít."

Hoàng Minh hơi lúng túng. "An Nhiên, em đừng hiểu lầm. Anh chỉ là muốn giúp đỡ An Hạ thôi mà. Em ấy cần được vui vẻ."

"Vậy còn em?" An Nhiên hỏi, giọng cô hơi run rẩy. "Anh có còn nhớ chúng ta sắp cưới không? Anh có còn nhớ những buổi hẹn hò của chúng ta không?"

Sự im lặng bao trùm căn phòng. An Hạ ngồi đó, đôi mắt to tròn nhìn hết chị rồi lại nhìn anh rể tương lai, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Hoàng Minh thở dài. "An Nhiên, em đang nhạy cảm quá rồi. Anh xin lỗi nếu anh đã khiến em cảm thấy bị bỏ rơi. Anh hứa sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em."

Lời hứa đó nghe thật rỗng tuếch. An Nhiên biết, anh đang cố gắng xoa dịu cô, nhưng trái tim cô đã không còn tin tưởng hoàn toàn nữa.


An Nhiên quyết định phải làm rõ mọi chuyện. Cô không thể cứ mãi sống trong sự dằn vặt này. Cô bắt đầu theo dõi Hoàng Minh. Mặc dù cô biết điều đó không đúng, nhưng sự nghi ngờ đã đẩy cô đến giới hạn.

Một buổi chiều, Hoàng Minh nói rằng anh có một cuộc họp khẩn ở công ty. An Nhiên giả vờ tin, nhưng sau khi anh đi, cô lập tức gọi taxi và lặng lẽ bám theo. Chiếc taxi đưa cô qua những con phố đông đúc, rồi dừng lại trước một quán cà phê quen thuộc mà Hoàng Minh và An Hạ rất thích đến.

Từ xa, An Nhiên nhìn thấy Hoàng Minh và An Hạ đang ngồi ở một góc khuất. Họ không chỉ trò chuyện, mà còn có những cử chỉ thân mật hơn những gì một người anh rể và em vợ nên có. Hoàng Minh nắm lấy tay An Hạ, nhẹ nhàng xoa ngón tay cô bé. An Hạ tựa đầu vào vai anh, đôi mắt cô bé nhắm nghiền, gương mặt toát lên vẻ bình yên đến lạ. Khoảnh khắc đó, trái tim An Nhiên như vỡ vụn. Bản nhạc của cô bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn, không còn giai điệu, không còn nốt nhạc. Chỉ còn lại sự đau đớn và tiếng trống ngực dồn dập.

An Nhiên không thể tin vào mắt mình. Hoàng Minh, người đàn ông cô yêu hơn sinh mệnh, đang làm điều này với em gái cô. Sự phản bội như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cô. Nước mắt cô trào ra, lăn dài trên má. Cô muốn xông vào đó, muốn hét lên, muốn hỏi họ tại sao lại làm vậy. Nhưng cơ thể cô như bị đóng băng. Cô không thể nhúc nhích.

Cô đứng đó, nhìn họ, cảm nhận từng nhát dao cứa vào lòng. Hoàng Minh đã nói dối cô. An Hạ đã lừa dối cô.

Khi Hoàng Minh và An Hạ ra về, họ không hề hay biết An Nhiên đã chứng kiến tất cả. An Nhiên đợi cho đến khi họ đi khuất, rồi mới bước ra từ chỗ nấp. Cả người cô run rẩy, đôi chân mềm nhũn. Cô gọi taxi về nhà, cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ dưới chân mình.


Về đến nhà, An Nhiên lao vào phòng, khóa cửa lại và bật khóc nức nở. Cô không thể tin được sự thật tàn khốc này. Hoàng Minh và An Hạ... làm sao họ có thể? Cô nhớ lại tất cả những cử chỉ, những ánh mắt, những lời nói dối vụng về của họ. Tất cả giờ đây đều trở nên rõ ràng.

Tiếng khóc của cô lọt ra ngoài, khiến mẹ cô lo lắng. "An Nhiên, con sao vậy? Mở cửa cho mẹ đi con!"

An Nhiên không trả lời. Cô không muốn ai nhìn thấy cô lúc này, đặc biệt là An Hạ. Cô không biết mình phải đối mặt với em gái mình như thế nào. Nỗi đau, sự tức giận, và cả sự thất vọng đang xé nát tâm hồn cô.

Cô ngồi thu mình trong góc phòng, ôm chặt lấy cây đàn dương cầm của mình. Từng phím đàn lạnh ngắt như chính trái tim cô lúc này. Bản nhạc tình yêu hoàn hảo của cô đã vỡ tan thành ngàn mảnh. Và cô, người nhạc sĩ từng tự tin vào những giai điệu của mình, giờ đây không biết phải chơi bản nhạc nào để chữa lành vết thương này.

Hoàng Minh đã chọn An Hạ. Không phải vì tình yêu sét đánh, mà là một sự lún sâu dần vào một mối quan hệ phức tạp, đầy sự thương hại và trách nhiệm. Và cô, An Nhiên, người đứng bên lề, cảm thấy mình như một nốt nhạc thừa thãi, lạc điệu trong bản hòa tấu nghiệt ngã này.

Sáng hôm sau, An Nhiên bước ra khỏi phòng. Đôi mắt cô sưng húp, gương mặt xanh xao. Mẹ cô nhìn cô với ánh mắt lo lắng. "Con không sao chứ, An Nhiên?"

"Con ổn, mẹ," An Nhiên nói, giọng cô khàn đặc. "Chỉ là con hơi mệt thôi."

Cô bước xuống phòng khách. Hoàng Minh và An Hạ đã ngồi ở đó. An Hạ nhìn cô với ánh mắt có chút sợ sệt. Hoàng Minh thì nhìn cô với vẻ mặt áy náy, nhưng không nói gì.

An Nhiên nhìn thẳng vào Hoàng Minh. Cô không nói gì cả. Ánh mắt cô chứa đựng tất cả nỗi đau, sự thất vọng và sự phản bội. Hoàng Minh không dám đối diện với ánh mắt đó. Anh cúi gằm mặt xuống.

An Nhiên biết, đã đến lúc cô phải đối mặt với sự thật, và đưa ra quyết định cho cuộc đời mình. Cô không thể cứ mãi trốn tránh. Bản nhạc cuộc đời cô có thể đã bị lỗi nhịp, nhưng cô sẽ không để nó dừng lại hoàn toàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.