Sáng hôm đó, không khí trong căn nhà của An Nhiên đặc quánh sự căng thẳng. Dù không ai nói một lời nào, nhưng An Nhiên biết Hoàng Minh và An Hạ đều cảm nhận được sự thay đổi trong cô. Đôi mắt cô sưng húp sau một đêm thức trắng, và trái tim cô, dù tan nát, lại bừng lên một ngọn lửa của sự quyết đoán. Cô không thể trốn tránh thêm nữa. Cô cần một lời giải thích, một sự thật rõ ràng, dù nó có nghiệt ngã đến đâu.
An Nhiên bước xuống phòng khách, nơi Hoàng Minh và An Hạ đang ngồi. An Hạ cúi gằm mặt xuống, tránh ánh mắt của An Nhiên. Hoàng Minh thì nhìn cô, ánh mắt anh đầy vẻ áy náy và bối rối. Anh biết, cô đã biết.
An Nhiên đi thẳng đến bộ bàn ghế sofa, ngồi xuống đối diện hai người. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực mình đau nhói.
"Hoàng Minh," An Nhiên bắt đầu, giọng cô run run nhưng đầy mạnh mẽ. "Anh có điều gì muốn nói với em không?"
Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ấy trốn tránh. "An Nhiên... anh..." Anh ấp úng, không thể nói thành lời.
"Hay để em nói hộ anh nhé?" An Nhiên tiếp lời, giọng cô tràn đầy sự đau đớn. "Anh và An Hạ... đã yêu nhau, phải không?"
Câu hỏi của An Nhiên như một tiếng sét đánh ngang tai. An Hạ giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé mở to đầy hoảng sợ. Hoàng Minh thì hoàn toàn sững sờ.
"An Nhiên, em... em đang nói gì vậy?" Hoàng Minh cố gắng chối bỏ, nhưng giọng anh đã phản bội anh.
An Nhiên bật cười, một nụ cười chua chát. "Anh còn muốn giấu em đến bao giờ? Anh nghĩ em mù sao? Hay anh nghĩ em ngốc đến mức không nhận ra những ánh mắt, những cử chỉ anh dành cho em ấy? Em đã thấy tất cả rồi, Hoàng Minh! Em đã thấy anh và An Hạ ở quán cà phê, em đã thấy anh nắm tay em ấy, em đã thấy em ấy tựa vào vai anh!"
Lời nói của An Nhiên như những mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Hoàng Minh và An Hạ. An Hạ bắt đầu run rẩy, nước mắt cô bé trào ra.
"Chị An Nhiên... không phải đâu chị..." An Hạ lí nhí, giọng cô bé đầy sự sợ hãi.
"Không phải sao, An Hạ?" An Nhiên nhìn thẳng vào em gái mình, ánh mắt cô đầy thất vọng. "Em là em gái của chị. Chị đã tin tưởng em. Chị đã yêu thương em. Vậy mà em lại làm điều này với chị sao?"
An Hạ cúi gằm mặt xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống váy áo. Cô bé không thể nói thêm lời nào.
Hoàng Minh thấy An Hạ khóc, lòng anh mềm nhũn. Anh tiến đến, muốn đỡ An Hạ, nhưng An Nhiên đã cản lại.
"Đừng chạm vào em ấy, Hoàng Minh!" An Nhiên gằn giọng. "Bây giờ, anh chỉ cần nói sự thật cho em biết. Anh đã lựa chọn ai?"
Hoàng Minh đứng sững sờ. Anh nhìn An Nhiên, nhìn An Hạ, đôi mắt anh đầy sự giằng xé và đau khổ. Cuối cùng, anh thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu.
"An Nhiên... anh xin lỗi," Hoàng Minh nói, giọng anh trầm khàn. "Anh biết anh đã sai. Anh biết anh đã làm em tổn thương. Nhưng... anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình."
"Cảm xúc sao?" An Nhiên cười khẩy. "Đó là cảm xúc hay là sự thương hại? Hay là sự ích kỷ?"
"An Nhiên, đừng nói vậy," Hoàng Minh nói, ánh mắt anh đầy sự cầu xin. "An Hạ... em ấy quá yếu đuối. Em ấy cần được bảo vệ. Anh... anh không thể bỏ mặc em ấy được."
"Vậy còn em?" An Nhiên hỏi, giọng cô vỡ òa. "Em thì sao? Em không yếu đuối sao? Em không cần được bảo vệ sao? Anh nghĩ em sẽ chấp nhận cuộc sống này ư? Chấp nhận việc anh yêu em gái em ngay trước mắt em?"
Hoàng Minh im lặng. Anh không thể trả lời. Sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.
"Vậy ra... anh chọn em ấy," An Nhiên thì thầm, như thể không còn chút sức lực nào. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Mọi thứ sụp đổ trước mắt cô. Đám cưới trong mơ, tình yêu đẹp như tranh vẽ, tất cả đều tan biến như bong bóng xà phòng.
"An Nhiên... anh xin em... hãy tha thứ cho anh," Hoàng Minh nói, giọng anh đầy sự khẩn cầu. "Anh biết mình đã sai. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em."
"Bù đắp?" An Nhiên bật cười, nước mắt chảy dài. "Anh định bù đắp cho em bằng cách nào đây? Bằng cách nhìn anh và em ấy hạnh phúc sao? Anh nghĩ em có thể sống với sự thật này ư?"
An Nhiên đứng dậy, đôi chân cô run rẩy. Cô nhìn An Hạ, người vẫn đang cúi gằm mặt khóc. "An Hạ, em cứ nghĩ rằng chỉ cần bệnh tật là em có thể lấy đi bất cứ thứ gì em muốn sao? Kể cả người yêu của chị mình?"
An Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bé ngấn nước. "Không phải đâu chị... em... em không cố ý..."
"Em không cố ý?" An Nhiên nói, giọng cô tràn đầy sự chua xót. "Vậy những tin nhắn, những cuộc hẹn hò lén lút của hai người là gì? Đó là vô ý sao?"
An Hạ lại cúi đầu, không nói được lời nào.
An Nhiên quay sang nhìn Hoàng Minh, ánh mắt cô lạnh lẽo. "Hoàng Minh, chúng ta kết thúc rồi. Đám cưới sẽ không diễn ra nữa. Anh hãy ra khỏi nhà tôi ngay lập tức."
Hoàng Minh sững sờ. "An Nhiên, em... em đang nói gì vậy? Em đừng nóng giận. Chúng ta có thể nói chuyện mà."
"Không còn gì để nói nữa cả," An Nhiên nói, giọng cô dứt khoát. "Tình yêu của chúng ta đã vỡ nát rồi. Anh đã chọn em ấy. Vậy thì anh hãy đi đi. Đi mà sống cuộc đời của anh bên cạnh em gái tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
An Nhiên quay lưng bước đi, lao vào phòng mình, khóa chặt cửa lại. Cô không muốn nhìn thấy họ thêm một giây nào nữa. Tiếng khóc nức nở của cô vang vọng khắp căn phòng, xé nát không gian.
Hoàng Minh đứng đó, bất lực. Anh nhìn cánh cửa phòng An Nhiên đóng sập lại, rồi nhìn An Hạ đang ngồi khóc nức nở. Anh biết, anh đã đánh mất An Nhiên. Bản nhạc tình yêu của họ đã kết thúc, bằng một giai điệu đau đớn và tan vỡ.