Cánh cửa phòng An Nhiên đóng sập lại, như một nhát cắt dứt khoát, để lại Hoàng Minh và An Hạ trong một không gian ngột ngạt và đầy tiếng nấc nghẹn. An Hạ ngồi sụp xuống sàn, đôi tay ôm mặt, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô bé run rẩy, không ngừng lặp lại: "Em xin lỗi... Em xin lỗi chị An Nhiên..." Tiếng khóc của cô bé vừa yếu ớt, vừa đầy sự hối hận và sợ hãi.
Hoàng Minh đứng đó, bất lực. Gương mặt anh trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ đau khổ và dằn vặt. Anh nhìn cánh cửa đóng kín của An Nhiên, rồi lại nhìn An Hạ đang khóc nức nở dưới chân mình. Anh biết, anh đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ mà anh từng quan tâm. Lời nói của An Nhiên, từng câu, từng chữ, vẫn văng vẳng bên tai anh, như những nhát roi quất vào lương tâm. "Anh đã chọn em ấy." Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, nhấn chìm anh trong cảm giác tội lỗi.
Anh quỳ xuống bên cạnh An Hạ, khẽ đặt tay lên vai cô bé. "An Hạ, em đừng khóc nữa. Em yếu, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
An Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước nhìn anh. "Anh Hoàng Minh... em không cố ý... em không muốn làm chị An Nhiên đau lòng."
Hoàng Minh thở dài. "Anh biết. Chuyện này... là lỗi của anh." Anh ôm lấy An Hạ, vỗ về cô bé. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được sự yếu ớt, mong manh của An Hạ, và một cảm giác trách nhiệm nặng nề lại đè lên vai anh. Anh đã chọn cô bé, và giờ đây, anh phải bảo vệ cô bé.
Sau khi An Hạ đã bình tĩnh hơn một chút, Hoàng Minh đưa cô bé về phòng. Anh không thể ở lại ngôi nhà này được nữa. Anh biết, anh cần phải rời đi, để An Nhiên có không gian. Nhưng anh cũng không thể bỏ mặc An Hạ một mình trong tình trạng này.
Anh ngồi đối diện An Hạ, giọng anh trầm khàn. "An Hạ, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."
An Hạ cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh.
"Em biết không, An Nhiên đã nhìn thấy chúng ta ở quán cà phê," Hoàng Minh nói, giọng anh đầy sự mệt mỏi. "Mọi chuyện đã vỡ lở rồi."
An Hạ khẽ run lên. "Em... em xin lỗi. Em không biết phải làm sao."
"Giờ thì em phải đối mặt với sự thật. Em có thực sự yêu anh không, An Hạ?" Hoàng Minh hỏi, nhìn thẳng vào cô bé.
An Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước nhưng kiên định nhìn anh. "Em... em không biết đó có phải là tình yêu hay không. Em chỉ biết... anh là người duy nhất khiến em cảm thấy được an toàn, được quan tâm. Anh là người duy nhất không coi em là gánh nặng. Khi ở bên anh, em quên đi bệnh tật, quên đi nỗi sợ hãi."
Lời nói của An Hạ như một nhát dao nữa cứa vào lòng Hoàng Minh. Anh biết, sự quan tâm của anh đã vô tình tạo nên một sự phụ thuộc, một thứ tình cảm phức tạp trong lòng cô bé yếu ớt này.
"Anh hiểu cảm giác của em, An Hạ," Hoàng Minh nói, giọng anh đầy sự phức tạp. "Nhưng em biết không, An Nhiên... cô ấy đã rất đau khổ. Anh đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều."
"Em biết... em cũng rất hối hận," An Hạ thì thầm. "Nhưng... anh sẽ không bỏ rơi em chứ?" Giọng cô bé đầy lo lắng.
Hoàng Minh nhìn An Hạ, nhìn sự mong manh, yếu ớt của cô bé. Anh biết, mình không thể bỏ mặc cô bé được. Trách nhiệm, sự thương hại, và một phần nào đó của tình cảm đã khiến anh không thể buông tay.
"Anh sẽ không bỏ rơi em," Hoàng Minh nói, giọng anh kiên quyết. "Anh sẽ chịu trách nhiệm."
Sau cuộc nói chuyện đó, Hoàng Minh rời khỏi căn nhà của An Nhiên. Anh không dám đối mặt với mẹ của An Nhiên, người mà anh biết sẽ vô cùng thất vọng về anh. Anh lái xe trong vô định, cảm thấy như mình vừa đánh mất tất cả. An Nhiên, người con gái anh từng yêu thương hơn sinh mệnh, giờ đã trở thành quá khứ.
Anh tìm đến một khách sạn và thuê một phòng. Anh ngồi đó, một mình, giữa căn phòng trống rỗng, và những ký ức về An Nhiên cứ ùa về. Nụ cười của cô, tiếng đàn của cô, ánh mắt yêu thương của cô. Anh biết mình đã đánh mất một tình yêu chân thành, một người phụ nữ tuyệt vời. Nhưng anh không hối hận về quyết định của mình ư? Anh không biết. Mọi thứ quá phức tạp, quá mâu thuẫn.
Trong thâm tâm, Hoàng Minh biết rằng tình cảm của anh dành cho An Hạ không phải là tình yêu nồng cháy như anh dành cho An Nhiên. Nó là sự thương hại, là trách nhiệm, là khao khát được bảo vệ một sinh linh yếu đuối. Nhưng chính thứ tình cảm đó đã trói buộc anh, khiến anh không thể quay đầu.
Anh gọi điện cho bạn bè, thông báo hoãn đám cưới vô thời hạn. Bạn bè anh đều bất ngờ, lo lắng hỏi han. Anh chỉ nói rằng có chuyện riêng, không tiện chia sẻ.
Về phần An Hạ, sau khi Hoàng Minh rời đi, cô bé lại chìm vào nỗi sợ hãi và hối hận. Cô bé biết mình đã làm tổn thương An Nhiên rất nhiều. Mẹ của An Nhiên, khi biết chuyện, đã không khỏi thất vọng và tức giận. Bà không trách An Hạ gay gắt, vì An Hạ yếu ớt, nhưng ánh mắt bà nhìn cô bé đã không còn sự dịu dàng như trước. Mối quan hệ chị em của An Nhiên và An Hạ, vốn đã không quá sâu đậm, giờ đây gần như đã hoàn toàn rạn nứt.
Hoàng Minh và An Hạ bắt đầu một cuộc sống mới, xa rời An Nhiên. Hoàng Minh sắp xếp để An Hạ có thể ở trong một căn hộ nhỏ gần bệnh viện, tiện cho việc thăm khám. Anh vẫn thường xuyên đến thăm cô bé, chăm sóc cô bé. Anh cố gắng hết sức để bù đắp cho An Hạ, và cũng để xoa dịu lương tâm của mình. Nhưng mỗi khi đêm về, anh lại nhớ đến An Nhiên, nhớ đến những bản nhạc của cô, nhớ đến những giấc mơ mà họ từng cùng nhau xây đắp.
Bản nhạc của Hoàng Minh, tưởng chừng đã tìm được một giai điệu mới bên An Hạ, nhưng thực chất lại là một giai điệu đầy lỗi nhịp và day dứt. Anh biết, anh đã chọn con đường này, và anh phải bước tiếp. Nhưng liệu anh có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự trên con đường đó, khi mà trái tim anh vẫn còn bị giằng xé bởi những ký ức về An Nhiên?