giai điệu tuổi trẻ

Chương 3: Đêm hội chào tân sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn sân khấu chớp tắt, nhạc nền vang lên rộn rã. Linh đứng sau cánh gà, tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô biểu diễn trước đông đảo sinh viên, và cùng lúc đó, đứng cạnh cô là Minh – nam chính, leader của CLB, người vừa nghiêm khắc vừa khiến cô… hồi hộp lạ thường.

Các thành viên khác hối hả chuẩn bị, kiểm tra micro, đàn, loa. Linh thở hổn hển, cố nén sự lo lắng. Cô nhìn Minh, người đang chỉnh dây đàn guitar, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quyết tâm. Khi Minh liếc về phía cô, Linh cảm giác như tim mình nhảy lên, rồi đỏ mặt vội nhìn đi nơi khác.

“Linh, nhớ nhịp nhé. Khi nào nhịp xuống thì hát theo, đừng nghĩ nhiều, chỉ cần cảm nhận nhạc,” Minh nhắn nhỏ, giọng vừa nghiêm vừa nhẹ nhàng.

Linh gật đầu, cố trấn tĩnh. Cô tự nhủ: “Mình phải làm được. Đây là CLB của mình, và… Minh đang tin tưởng mình.”

Khi đến lượt CLB bước lên sân khấu, ánh đèn rọi thẳng vào mặt, khiến Linh chớp mắt liên tục. Tiếng vỗ tay vang lên, khiến nhịp tim cô như muốn rời khỏi lồng ngực. Minh đứng bên cạnh, đặt tay lên vai cô một cách tinh tế, như truyền cho cô sự bình tĩnh.

Nhạc bắt đầu, từng nốt nhạc vang lên, và Linh cố gắng hòa giọng. Ban đầu, cô vẫn còn vụng về, hơi trễ nhịp ở đoạn cao trào. Minh ngay lập tức điều chỉnh, nhìn cô, gật nhẹ, như để nhắn nhủ: “Cứ tự tin, em làm được mà.”

Tiếng đàn, giọng hát, nhịp điệu… tất cả hòa quyện. Cảm giác hồi hộp dần tan biến, thay vào đó là sự tập trung hoàn toàn vào âm nhạc. Linh nhận ra rằng đứng trên sân khấu, cùng với Minh và các thành viên CLB, cô không còn sợ hãi nữa.

Tuy nhiên, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra: trong đoạn nhạc nhanh, Linh vô tình giẫm phải dây micro của mình, suýt té. Minh ngay lập tức nắm tay cô kéo lại, đồng thời vẫn duy trì giai điệu. Cả phòng khán giả không nhận ra sự cố, nhưng Linh đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Minh thì mỉm cười, nắm tay cô vỗ nhẹ:

“Bình tĩnh. Ngẩng lên và tiếp tục.”

Nhờ sự giúp đỡ của Minh, Linh lấy lại nhịp điệu, và hai người hoàn thành ca khúc một cách trọn vẹn. Khi tiếng nhạc cuối cùng vang lên, cả khán phòng vỗ tay rần rần. Linh cảm thấy cơ thể lâng lâng, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô nhìn Minh, thấy anh cũng mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào.

Sau buổi biểu diễn, CLB tụ tập lại phía sau sân khấu. Các thành viên cười nói, chúc mừng nhau, còn Linh vẫn chưa hết bàng hoàng vì vừa trải qua cảm giác đứng trên sân khấu trước đông người. Minh tiến lại gần, đưa cô một chai nước:

“Uống đi. Hôm nay em làm tốt lắm.”

Linh nhận lấy, lúng túng:

“C…cảm ơn anh. Em… em không ngờ mình làm được.”

Minh nhún vai, nụ cười nhẹ nhàng:

“Em chỉ cần tự tin và tập trung. Âm nhạc sẽ dẫn lối em.”

Trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận một điều gì đó ấm áp và đặc biệt từ Minh. Cô không biết đó là gì – sự quan tâm, sự gần gũi, hay cảm giác rung động đầu tiên – nhưng trái tim cô chắc chắn đang loạn nhịp.

Khi CLB dọn dẹp sân khấu, Linh bước ra ngoài, nhìn dòng sinh viên vẫn đang tấp nập thưởng thức đêm hội. Cô mỉm cười một cách tự nhiên, nhận ra rằng đây là khởi đầu cho một hành trình mới: không chỉ là hành trình âm nhạc, mà còn là hành trình của cảm xúc, của những rung động tuổi trẻ, và… của Minh.

Và trong lòng Linh, một quyết tâm nảy nở: “Mình sẽ cố gắng, không chỉ cho âm nhạc, mà còn cho… Minh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×