Mặt trời vừa lên, ánh sáng buổi sớm phủ vàng những tán lá bên ngoài cửa kính.
Quán “Nhịp Sống Chậm” mở cửa sớm hơn thường lệ.
Lâm Nhi đang sắp xếp lại lọ hoa trên bàn, mùi bạc hà thoang thoảng tỏa ra từ góc quầy.
Cô thích buổi sáng thế này – khi thành phố chưa tỉnh hẳn, chỉ có vài tiếng xe xa xa, và anh đang ở ngay sau lưng, trong gian bếp nhỏ, pha ly cacao đầu tiên của ngày.
Tống Duy Khải vẫn giữ thói quen cũ – áo sơ mi trắng, tay xắn gọn, động tác cẩn thận từng chút một.
Cứ mỗi lần anh khuấy cacao, mặt gương trên ly lại phản chiếu gương mặt anh trong ánh sáng – nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, nhưng ánh nhìn vẫn dịu dàng như ngày nào.
– Anh lại cho nhiều bột quá rồi. – Lâm Nhi vừa nói vừa cười.
– Anh thích đậm, giống như sáng nay.
– Sáng nay có gì đậm đâu?
– Có em. – Anh đáp, khẽ nhướn mày.
Cô lườm anh, giả vờ tức:
– Ngọt vừa thôi, anh Khải ạ. Quán mình không bán đường.
– Nhưng bán cacao, mà cacao thì không thể thiếu ngọt.
Họ bật cười.
Âm thanh nhỏ, vang lên trong không gian ấm áp, xen giữa mùi hương bạc hà và tiếng nhạc jazz nhẹ.
Buổi sáng ở quán không quá đông, chủ yếu là khách quen.
Một cô nhân viên văn phòng ghé qua mua mang đi, anh sinh viên ngồi ở góc quen để đọc sách.
Thư – cô trợ lý cũ của họ ở Minh Dương – bước vào, tay cầm tập tài liệu.
– Em vẫn giữ đúng giờ như hồi còn ở công ty nhỉ. – Anh đùa.
Thư cười, đặt tài liệu xuống bàn:
– Em đem cái này đến cho hai người. Dự án hợp tác với bên truyền thông thành phố. Họ muốn dùng hình ảnh “Nhịp Sống Chậm” để khởi động chiến dịch sống xanh.
Lâm Nhi hơi ngập ngừng.
– Chiến dịch lớn không?
– Cũng khá. Nếu được duyệt, quán mình sẽ trở thành địa điểm chính cho các hoạt động. Cả thành phố sẽ biết đến nhiều hơn.
Tống Duy Khải im lặng một lúc.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi gió đang thổi nhẹ qua những tán cây.
Rồi anh nói chậm rãi:
– Anh không muốn quán trở thành điểm check-in đâu, Thư.
– Em biết. Nhưng đây là cơ hội tốt để lan tỏa thông điệp của mình.
Câu nói ấy khiến anh im.
Lan tỏa – đó là từ khiến anh luôn băn khoăn.
Anh từng mơ về điều đó, rồi sợ nó.
Vì mỗi lần lan tỏa, anh lại mất đi một phần bình yên.
Nhưng ánh mắt Lâm Nhi nhìn anh, đầy hy vọng.
– Có lẽ chúng ta nên thử, anh ạ. Không phải để nổi tiếng, mà để “nhịp sống chậm” có thêm người cảm nhận.
Anh mỉm cười, nhẹ như thở.
– Được. Nhưng phải giữ nguyên hồn cũ.
– Dĩ nhiên. – Cô nói, ánh mắt lấp lánh.
Thư gật đầu, thu dọn tài liệu, nói thêm:
– À, họ muốn tổ chức buổi workshop đầu tiên vào tuần sau. Có mời vài doanh nhân cũ, trong đó có cả anh Minh.
Cái tên khiến không gian chùng lại.
Lâm Nhi liếc nhìn anh.
Anh chỉ khẽ cười:
– Anh ấy vẫn chưa bỏ thói quen xuất hiện đúng lúc cần kịch tính.
Tối hôm đó, sau khi đóng quán, họ ngồi ngoài hiên.
Gió từ hồ thổi lên mang theo hơi mát.
Trước mặt họ là thành phố lên đèn, phản chiếu trong mặt nước.
– Em có thấy sợ không? – Anh hỏi.
– Về chuyện gì?
– Việc mở rộng. Dự án, truyền thông, tiền bạc. Tất cả đều có thể làm mình đánh mất nhịp.
– Em không sợ. – Cô đáp. – Em chỉ sợ một ngày anh lại cười cho người khác xem.
Anh ngạc nhiên, rồi khẽ cười.
– Em quên rồi à? Anh hết vai “giám đốc” rồi. Giờ anh chỉ cười cho một người thôi.
– Anh nói rồi mà, cacao không thể thiếu ngọt.
– Và người uống nó không thể thiếu em.
Cô ngả đầu lên vai anh.
Gió đêm thổi qua, khẽ làm rung bảng hiệu gỗ cũ.
Trên đó, dòng chữ vẫn nhạt đi từng chút một, nhưng ánh sáng vàng của đèn vẫn khiến nó sáng rực.
Tuần sau, buổi workshop diễn ra đúng như dự tính.
Khách mời ngồi kín không gian tầng hai của quán.
Trên sân khấu nhỏ, Thư giới thiệu:
– Dự án “Sống Xanh, Sống Chậm” là sự kết hợp giữa chính quyền thành phố và cộng đồng địa phương. Người khởi xướng – anh Tống Duy Khải, người sáng lập “Nhịp Sống Chậm”, cùng đồng sự Lâm Nhi – sẽ chia sẻ hành trình của họ.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Anh bước lên, nhìn quanh.
Nhiều gương mặt quen cũ: đồng nghiệp, cổ đông, thậm chí cả anh Minh – người từng là đại diện Hội đồng Quản trị cũ của Minh Dương.
Ánh mắt Minh dừng lại trên anh, không còn cạnh tranh, chỉ là sự tò mò.
Anh bắt đầu nói:
– Khi tôi rời công ty, tôi nghĩ mình đang bỏ lại tất cả. Nhưng hóa ra, tôi chỉ bỏ lại những thứ không còn thật. Tôi tìm được điều duy nhất không thể đo lường – đó là nhịp tim.
Tiếng vỗ tay vang nhẹ.
Lâm Nhi đứng bên, ánh mắt cô dõi theo anh – ánh mắt của người vừa tự hào vừa lo sợ.
Sau buổi workshop, nhiều lời đề nghị hợp tác được gửi đến.
Các thương hiệu muốn tài trợ, các đơn vị muốn nhượng quyền “Nhịp Sống Chậm”.
Thư mang cả chồng thư mời đến.
– Em nghĩ, đây là cơ hội thật sự.
Anh nhìn những phong bì in logo lớn, im lặng.
Rồi anh nói khẽ:
– Cơ hội thường đi kèm đánh đổi.
Cô ngồi cạnh, đặt tay lên tay anh.
– Nếu có thể giúp nhiều người sống chậm hơn, chẳng phải cũng đáng sao?
Anh nhìn cô.
Ánh mắt ấy khiến anh không nói được lời nào.
Nhưng sự lan tỏa nhanh hơn họ tưởng.
Sau vài tuần, hàng chục bài báo viết về “Cặp đôi cacao và triết lý sống chậm.”
Người ta đến quán không còn chỉ để cảm nhận, mà để chụp ảnh, quay vlog.
Một sáng, anh nhìn quanh, thấy một nhóm khách trẻ đang cười lớn, tạo dáng selfie trước bảng hiệu.
Anh khẽ nhíu mày.
Cô bước ra, khẽ kéo tay anh lại.
– Đừng khó chịu. Họ đến vì tò mò, nhưng rồi cũng sẽ hiểu.
Anh thở dài.
– Anh chỉ sợ... “nhịp chậm” biến thành trào lưu.
Cô nhìn anh, mỉm cười:
– Nếu là trào lưu tốt, sao phải sợ?
– Vì trào lưu thì sớm tàn, còn nhịp thì phải bền.
Cô im, rồi nói khẽ:
– Vậy thì chúng ta giữ nhịp, còn ai theo nhanh hay chậm, tùy họ.
Anh gật đầu.
Nhưng lòng anh vẫn nặng.
Vì anh biết, thứ gì lan rộng quá cũng dễ vỡ.
Một tối, sau khi đóng quán, anh ngồi một mình trong bếp.
Cô bước ra, thấy anh cầm sổ cũ, đang viết gì đó.
– Anh viết gì vậy?
– Ý tưởng cho “Nhịp Mới.”
– “Nhịp Mới”?
– Anh muốn mở thêm một không gian riêng, chỉ dành cho những người thật sự cần – không wifi, không điện thoại, không logo, không truyền thông.
– Giống một nơi trú ẩn à?
– Ừ. Một chỗ cho những ai quên cách thở.
Cô nhìn anh rất lâu.
– Anh vẫn là anh – người luôn nghĩ xa hơn người khác.
– Không, anh chỉ muốn tìm lại thứ đã mất.
– Thứ gì?
– Im lặng.
Họ bắt đầu lên kế hoạch cho “Nhịp Mới.”
Một không gian nhỏ hơn, nằm sâu trong rừng thông gần Sơn Trà.
Không biển quảng cáo, không truyền thông, chỉ có vài người tìm được qua lời kể.
Khi xây xong, anh đặt tấm bảng nhỏ ngoài cổng:
“Đây không phải nơi để đến, mà là nơi để dừng.”
Khách đến, ai cũng được phát một cuốn sổ trắng, không hỏi, không nói.
Họ chỉ ở lại, pha cacao, nhìn mây, và lặng lẽ viết.
Một hôm, có cô gái trẻ ngồi rất lâu, rồi nói với anh:
– Chú ơi, cháu từng nghĩ chậm là yếu đuối. Nhưng giờ cháu hiểu, chậm là mạnh mẽ.
Anh cười, ánh mắt sâu:
– Cảm ơn cháu. Cháu vừa định nghĩa lại sức mạnh rồi đấy.
Đêm, họ ngồi nhìn rừng thông.
Gió thổi qua, tạo thành âm thanh trầm đều như nhịp tim.
Anh nói:
– Em thấy không, dù bao nhiêu năm trôi qua, gió vẫn thổi theo nhịp riêng của nó.
Cô dựa vào vai anh, nói khẽ:
– Và anh cũng thế.
Anh cười.
Một nụ cười chậm, ấm, và đủ để xua tan cả đêm dài.