giám đốc biết cười

Chương 12: Nhịp Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rừng Sơn Trà vào sáng sớm có thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa trong vừa trầm, như thể ai đó đang khẽ đánh thức mặt trời bằng hơi thở. Không khí mát lạnh, tiếng lá khẽ rung trong gió, và giữa khung cảnh ấy, tấm bảng gỗ với dòng chữ giản đơn “Đây không phải nơi để đến, mà là nơi để dừng” hiện ra, mộc mạc mà bình yên. “Nhịp Mới” chính thức mở cửa vào ngày đầu tháng tư. Không băng rôn, không khai trương, không bài đăng mạng xã hội. Chỉ là một nơi ẩn mình giữa thiên nhiên, dành cho những người muốn tạm rời thế giới một chút. Lâm Nhi pha ly cacao đầu tiên, đặt lên chiếc bàn gỗ cũ ngoài hiên, hương thơm hòa vào mùi nhựa thông, lan đi theo gió. Tống Duy Khải đứng cạnh, nhìn xa xăm: “Anh không ngờ mình lại quay về điểm bắt đầu, nhưng ở một phiên bản khác.” Cô khẽ đáp: “Điều đẹp nhất là ta không lặp lại, chỉ quay lại đúng nơi trái tim mình yên.”

Trong những ngày đầu, khách đến thưa thớt. Có người ở lại một ngày, có người một tuần, cũng có người chỉ ngồi yên mấy tiếng rồi rời đi. Nhưng tất cả đều ra về bằng nụ cười. Một người phụ nữ trung niên để lại tờ giấy nhỏ: “Tôi không biết đã khóc từ lúc nào. Có lẽ vì quá lâu rồi mình mới thấy im lặng.” Một chàng trai trẻ ghi vội: “Con cảm ơn chú. Con không biết sống chậm là gì, nhưng ở đây con thấy mình không phải chứng minh gì nữa.” Những dòng chữ ấy chất dần trong chiếc hộp gỗ gần cửa, khiến mỗi sáng Lâm Nhi đọc lại đều thấy tim mình lặng đi vì xúc động.

Thế nhưng, không yên bình nào kéo dài mãi. Sau vài tháng, tin tức về “Nhịp Mới” lan ra ngoài. Một travel blogger nổi tiếng tình cờ ghé qua, quay lại vài đoạn clip rồi đăng lên mạng. Video đạt hàng triệu lượt xem chỉ trong hai ngày. Người ta tò mò, kéo nhau lên Sơn Trà, không phải để tìm bình yên, mà để “check-in” ở nơi từng được gọi là “thánh địa sống chậm”. Hàng chục tin nhắn đặt lịch đổ về. Thư, giờ đã phụ trách điều hành truyền thông, vui mừng: “Đây là lúc chúng ta có thể nhân rộng, anh Khải. Mọi người cần được biết đến điều này.” Nhưng Tống Duy Khải chỉ trầm giọng: “Anh sợ chúng ta lại đánh mất điều mình xây.”

Những ngày sau, rừng Sơn Trà không còn yên như trước. Tiếng xe máy, tiếng cười nói vang vọng cả lối mòn. Những người đến chụp ảnh đứng trước bảng gỗ, tạo dáng, cười rạng rỡ. Anh lặng lẽ nhìn, đôi mắt sâu như mặt hồ đang gợn sóng. “Em thấy chưa,” anh nói, “người ta đến để đi, không phải để dừng.” Lâm Nhi nắm tay anh, khẽ siết: “Em hiểu, nhưng anh không thể bắt thế giới dừng lại chỉ vì mình chậm.” Anh nhìn cô, trong mắt có nỗi buồn lặng: “Anh không muốn bắt ai, chỉ sợ một ngày chính mình cũng phải chạy.”

Tối hôm ấy, họ tranh luận – lần đầu tiên sau nhiều năm. Cô muốn mở rộng, anh muốn giữ lại. Cô tin lan tỏa là cách duy nhất để “sống chậm” chạm đến nhiều người hơn, anh lại sợ lan tỏa sẽ làm mất linh hồn của nó. “Nếu mình đóng lại, thì khác gì ích kỷ?” – cô hỏi. “Nếu mở ra, liệu còn giữ được ý nghĩa?” – anh đáp. Giọng nói của cả hai nhỏ, nhưng đủ để khoảng không gian giữa họ dày lên như sương. Khi cơn gió từ rừng thổi qua, lá cây rơi xuống mái hiên, âm thanh ấy vang lên như tiếng thở dài.

Ngày hôm sau, họ không nói chuyện nhiều. Cô bận chuẩn bị kế hoạch hợp tác với Sở Du lịch. Anh đi sớm, mang theo ba lô, bảo sẽ lên đỉnh đồi để kiểm tra nguồn nước. Nhưng thật ra, anh chỉ muốn tìm lại sự im lặng. Trên đỉnh Sơn Trà, gió thổi mạnh, rừng mờ trong sương. Anh ngồi xuống, nhắm mắt, nghe tiếng tim mình đập chậm. Từ xa, tiếng chim vọng lại, tiếng sóng dưới chân núi hòa cùng hơi thở. “Mình đã đi quá xa rồi sao?” – anh tự hỏi. Trong đầu, hình ảnh cô hiện lên, ánh mắt cô hôm qua vẫn còn đọng lại – kiên định, nhưng ẩn chứa lo lắng.

Chiều về, anh gặp một nhóm du khách đang đứng dưới biển hiệu “Nhịp Mới”. Một cô gái trẻ nói: “Chú ơi, cháu đến đây để quay video ‘Một ngày sống chậm ở Đà Nẵng’.” Anh nhìn họ, cười hiền: “Sống chậm không nằm trong video đâu, cháu ạ.” Cô gái thoáng bối rối, rồi ngượng ngùng bỏ máy xuống. Anh không trách, chỉ quay đi, ánh nhìn hướng về cánh rừng xa, nơi ánh nắng đang tắt dần như lửa chậm cháy.

Tối, khi trở lại căn nhà gỗ, Lâm Nhi đang ngồi viết kế hoạch. Anh lặng lẽ đặt tay lên vai cô. “Anh xin lỗi vì lúc nãy lớn tiếng.” Cô quay lại, giọng nhẹ: “Không sao. Em cũng sai khi ép anh theo.” Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói chậm rãi: “Chúng ta khác nhau, nhưng đều vì điều tốt. Có lẽ ‘nhịp chậm’ không phải chỉ là tốc độ, mà là cách mình lắng nghe nhau.” Cô khẽ gật đầu, đôi mắt ướt.

Ngày hôm sau, anh cùng Thư họp nhóm. Bất ngờ, có một đoàn truyền hình muốn làm phóng sự đặc biệt về “Nhịp Mới”. Thư hào hứng: “Họ sẵn sàng tài trợ toàn bộ nếu anh đồng ý phỏng vấn.” Anh do dự, rồi đồng ý – vì nghĩ ít nhất, mình có thể nói cho khán giả hiểu rõ ý nghĩa thật sự. Buổi ghi hình diễn ra giữa rừng. Máy quay hướng vào anh, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt đã rám nắng. Người phóng viên hỏi: “Anh nghĩ ‘sống chậm’ là gì?” Anh nhìn vào ống kính, trả lời chậm: “Là khi bạn không cố chạy theo hạnh phúc, mà để hạnh phúc bắt kịp bạn.” Cả ê-kíp im vài giây. Người quay phim cúi máy, cười: “Câu đó nên được khắc ở đâu đó, anh ạ.” Anh chỉ đáp: “Nó đã được khắc rồi – trên tim những người từng lạc nhịp.”

Sau buổi quay, chương trình phát sóng. Lượt xem tăng chóng mặt. “Nhịp Mới” trở thành hiện tượng truyền thông. Báo chí gọi họ là “Người giữ nhịp cho thế giới.” Nhưng cùng lúc, những lời mời đầu tư, đề nghị mở chi nhánh, thậm chí hợp tác quốc tế bắt đầu dồn đến. Một tập đoàn lớn ở Singapore gửi email: “Chúng tôi muốn biến triết lý ‘Slow Life’ thành thương hiệu toàn cầu. Chúng tôi cần anh Tống Duy Khải làm gương mặt đại diện.”

Lâm Nhi đọc, lòng rối như tơ. Cô nhìn anh, hỏi khẽ: “Anh có muốn thử không?” Anh không trả lời ngay. Ánh mắt anh dõi ra ngoài rừng, nơi gió thổi không ngừng. “Nếu thế giới thật sự cần dừng lại, có lẽ anh nên bước thêm một lần nữa,” anh nói, giọng trầm. Cô im lặng. Cô biết, đó là ước mơ xưa của anh – được lan tỏa điều tốt, nhưng cũng là con đường dễ khiến họ xa nhau.

Đêm đó, cô không ngủ được. Trong bóng tối, tiếng côn trùng ngoài rừng hòa với tiếng mưa nhẹ trên mái, tạo thành bản nhạc chậm buồn. Cô nhớ lại những ngày đầu họ mở quán – những sáng có mùi bạc hà, những buổi chiều pha cacao, những đêm anh nắm tay cô mà không nói lời nào. Cô sợ, nếu anh bước thêm một bước, họ sẽ lạc nhau. Nhưng rồi cô cũng hiểu, tình yêu thật sự không giữ ai ở lại bằng sợi dây, mà bằng niềm tin rằng dù đi đâu, người đó vẫn nhớ đường về.

Sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, anh đã dậy, ngồi viết gì đó vào sổ cũ. Cô đến bên, khẽ hỏi: “Anh đang viết gì thế?” Anh mỉm cười: “Lịch trình cho chuyến đi Singapore. Nhưng yên tâm, anh đi để nói chậm, không để sống nhanh.” Cô khẽ thở dài, rồi ôm anh từ phía sau: “Chỉ cần anh nhớ – dù thế giới có nghe, thì ‘nhịp’ vẫn thuộc về chúng ta.” Anh xoay lại, đặt tay lên má cô: “Anh hứa. Dù nơi nào, anh cũng sẽ giữ nhịp em đã dạy.”

Buổi sáng hôm đó, họ rời Sơn Trà, lên đường ra sân bay. Mặt trời lên, ánh sáng vàng trải dài trên con đường dốc. Trong gương chiếu hậu, tấm bảng “Đây không phải nơi để đến, mà là nơi để dừng” nhỏ dần, rồi biến mất giữa rừng thông. Nhưng trong mắt họ, nó vẫn ở lại – như một lời nhắc nhở rằng dù thế giới đổi thay, có những người vẫn đủ can đảm để bước chậm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×