giám đốc biết cười

Chương 3: Khoảng Cách Trong Ánh Mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng bên bờ sông, không ai nói ra điều gì, nhưng cả hai đều biết: có một sợi dây vô hình nào đó đã hình thành giữa họ.

Không phải tình yêu — ít nhất là chưa. Nhưng chắc chắn không còn chỉ là mối quan hệ giữa giám đốc và nhân viên nữa.

Từ hôm đó, không khí tầng 28 có gì đó khác hẳn.

Anh ít lạnh lùng hơn, thỉnh thoảng sẽ dừng lại hỏi cô vài câu về tiến độ dự án, hay góp ý nhẹ bằng một nụ cười khó nhận ra.

Còn cô, mỗi sáng đều pha thêm một ly cacao, để cạnh bàn anh. Không ai nói, nhưng cả hai đều hiểu.

Một tuần sau, “Nhịp Chậm” chính thức bước vào giai đoạn sản xuất hình ảnh.

Công ty mời ekip quay phim, stylist, và cả khách hàng đến giám sát.

Lâm Nhi phụ trách kịch bản chính.

Sáng hôm ấy, cô đến sớm, trên tay vẫn là ly cacao quen thuộc.

Nhưng khi vừa đặt ly xuống, cô nghe tiếng Thư gọi khẽ:

– Nhi, sáng nay anh Khải họp với cổ đông, không lên tầng 28 đâu. Có chuyện gì thì gửi qua mail.

Cô gật đầu, hơi hụt hẫng. Không có anh, căn phòng như thiếu đi thứ gì đó.

Cô tập trung vào bản kế hoạch quay, chỉnh từng khung hình, từng câu thoại. Trong đầu vẫn vang lên lời anh hôm ở bờ sông:

“Chậm không phải là dừng lại. Là biết nhìn kỹ hơn, để thấy từng nhịp nhỏ trong cuộc sống.”

Đó cũng chính là tinh thần cô muốn truyền vào từng cảnh quay.

Đến giữa buổi, khách hàng – đại diện của thương hiệu đối tác – đến xem bản demo.

Một người đàn ông tầm bốn mươi, lịch sự nhưng có chút tự mãn.

Ông ta đọc vài trang rồi chau mày:

– Phần này quá nhẹ. Chúng tôi cần thứ gì đó gây chú ý hơn. Cảm xúc không bán được hàng, chỉ có ấn tượng mới bán được.

Không khí phòng họp chùng xuống.

Lâm Nhi cố gắng giữ bình tĩnh.

– Dạ, ý tưởng gốc của dự án là “nhịp chậm”, nên em muốn khán giả cảm nhận bằng cảm xúc thật, không cần phô trương…

– Cảm xúc không nuôi sống công ty, cô gái à.

Giọng ông ta gay gắt.

Lâm Nhi cắn môi, nhưng vẫn giữ lễ phép:

– Em hiểu ạ. Nhưng nếu mình chỉ chạy theo thị hiếu, thông điệp sẽ mất ý nghĩa.

– Cô nói hay nhỉ, nhưng cô là ai trong dự án này?

– Dạ, em là người phụ trách nội dung chính.

– À, người của giám đốc Tống phải không?

Không khí trong phòng chợt đông cứng.

Một vài người quay sang nhìn cô, ánh mắt pha chút hiếu kỳ.

Cô sững lại, không nói được gì.

Ông ta cười nhạt:

– Tôi nghe nói cậu ta đặc biệt quan tâm tới cô. Thật hâm mộ đấy. Có lẽ vì thế mà cô tự tin đến vậy.

Cô siết chặt tay.

– Em chỉ làm đúng công việc của mình.

May mắn thay, đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.

Tống Duy Khải bước vào.

Không khí thay đổi ngay lập tức.

Anh gật nhẹ với mọi người, rồi nhìn thẳng vào vị khách:

– Có vấn đề gì với dự án của tôi sao?

– À không, tôi chỉ góp ý chút thôi. – Người đàn ông kia cười gượng.

– Tôi tôn trọng góp ý. Nhưng khi nó mang tính cá nhân, tôi sẽ không im lặng.

– Tôi không có ý đó, giám đốc Tống.

– Vậy tốt. Chúng ta làm việc tiếp.

Anh quay sang Lâm Nhi:

– Ra ngoài chút.

Họ ra hành lang vắng. Cô vẫn cúi đầu.

– Em xin lỗi, em không cố ý gây rắc rối.

– Em không sai.

– Nhưng… người ta nói vậy…

– Kệ họ. – Anh cắt ngang, giọng trầm nhưng chắc. – Em làm việc bằng năng lực, không ai có quyền nghi ngờ điều đó.

Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt.

Trong ánh đèn trắng, nét lạnh lùng trong anh biến mất, chỉ còn lại sự điềm tĩnh, kiên định.

– Cảm ơn anh. – Cô khẽ nói.

– Đừng cảm ơn. Chỉ cần tiếp tục làm tốt.

Anh quay đi, nhưng rồi dừng lại.

– À, ly cacao sáng nay ngon.

Cô nhìn theo, tim khẽ run. Anh vẫn biết — dù chẳng ai nói ra.

Buổi chiều, cô nhận được tin nhắn từ Thư:

“Nhi, coi chừng. Tin đồn đang lan mạnh. Có người gửi ảnh em và anh Khải ở quán cà phê lần trước.”

Cô chết lặng.

Mở group chat nội bộ, hàng chục tin nhắn trôi qua:

“Cô ta đúng là biết chọn người để nương.”

“Mặt ngây thơ thế mà cũng nhanh thật.”

“Đúng là có tài thì cũng chẳng bằng có người chống lưng.”

Cô thoát ra, không muốn đọc nữa.

Nhưng tim nặng như có đá đè.

Đến cuối giờ, cô lặng lẽ thu dọn đồ, rời khỏi công ty trước khi anh kết thúc họp.

Tối, cô ngồi một mình trong căn hộ.

Tin nhắn từ anh đến:

“Em về sớm?”

“Ừm.”

“Có chuyện gì?”

“Không sao. Em chỉ mệt.”

“Ngày mai, nghỉ đi. Tôi sẽ xử lý phần còn lại.”

Cô nhìn dòng tin nhắn, muốn nói cảm ơn nhưng lại không gửi. Cô sợ rằng, càng nói ra, mối quan hệ giữa họ sẽ càng dễ vỡ.

Ngày hôm sau, cô vẫn đến làm.

Không phải vì cố chấp, mà vì cô không muốn trốn chạy.

Nhưng khi bước vào, cô nhận ra bầu không khí khác hẳn. Mọi người bỗng im khi cô đi qua. Có người khẽ mỉm cười mỉa, có người tránh ánh mắt cô.

Thư chạy lại, nhỏ giọng:

– Họ nói anh Khải sắp bị Ban điều hành kiểm tra nội bộ vì “vi phạm quy tắc ứng xử với nhân viên cấp dưới”.

– Cái gì? – Cô chết sững.

– Có lẽ ai đó gửi báo cáo nặc danh.

Cô không cần đoán cũng biết ai là mục tiêu thật sự.

Không lâu sau, phòng giám đốc mở cửa. Tống Duy Khải bước ra, ánh mắt anh trầm và sắc.

– Tất cả ra phòng họp.

Không ai dám lên tiếng.

Trong cuộc họp, anh đứng thẳng, ánh mắt lạnh như gương.

– Tôi nhận được phản ánh về việc “thiên vị” nhân viên. Tôi sẽ nói rõ: ở Minh Dương, chỉ có năng lực và kết quả. Nếu ai cảm thấy mình không đủ tự tin để cạnh tranh công bằng, có thể nghỉ.

Không khí đặc quánh.

Không ai dám thở mạnh.

Anh nói xong, nhìn về phía cô. Chỉ một cái nhìn, nhưng đủ để cô hiểu: anh đang bảo vệ cô theo cách duy nhất có thể — bằng sự cứng rắn của một người lãnh đạo.

Buổi chiều, cô đứng ngoài ban công tầng 28, nhìn thành phố mờ trong sương.

Anh bước đến, im lặng một lúc lâu.

– Em giận tôi à?

– Không… Em chỉ thấy có lỗi.

– Đừng nói vậy. Chuyện này không phải lỗi của em.

– Nhưng nếu không vì em, anh đâu bị điều tra…

– Tôi là người chọn cách hành động. Và tôi không hối hận.

Cô quay sang, giọng khẽ run:

– Anh không sợ mất vị trí sao?

– Có. Nhưng tôi sợ mất thứ khác hơn.

Cô im lặng. Trong lòng cô, cảm xúc trào dâng – vừa ấm, vừa đau.

– Anh Khải…

– Gọi tôi là Khải, như trước kia.

Anh mỉm cười. Không phải nụ cười công việc, mà là nụ cười thật – hiếm hoi và dịu dàng đến mức khiến tim cô tan chảy.

– Em nghĩ… nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị tổn thương mất.

– Có thể. Nhưng nếu dừng lại, tôi sẽ không bao giờ biết liệu nụ cười này có thể tồn tại lâu đến đâu.

Cô nhìn anh, không biết phải nói gì. Ngoài kia, hoàng hôn rơi trên những tòa nhà, ánh sáng cam hắt lên mặt anh.

Đẹp, nhưng buồn.

Vài ngày sau, kết quả điều tra nội bộ được công bố: không có bằng chứng sai phạm.

Nhưng vết nứt thì vẫn còn.

Một vài nhân viên bắt đầu tránh mặt cô, đồng nghiệp cũ bỗng lạnh nhạt.

Cô cố gắng không để ý, nhưng càng ngày càng thấy nặng nề.

Một buổi tối, sau giờ làm, cô gõ cửa phòng giám đốc.

– Vào đi. – Anh nói, giọng trầm quen thuộc.

– Em xin nghỉ một tuần.

Anh ngẩng lên, nhìn cô thật lâu.

– Vì chuyện đó?

– Em chỉ… muốn yên tĩnh một chút.

– Tôi không muốn em đi.

Cô cười nhẹ.

– Nhưng nếu em ở lại, anh sẽ càng bị chú ý.

Im lặng. Cả căn phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ.

Anh đứng dậy, bước đến gần.

Khoảng cách chỉ còn vài cm.

– Nếu em đi, ai sẽ pha cacao cho tôi mỗi sáng?

Cô ngước nhìn, ánh mắt họ hòa vào nhau, không cần lời nói.

– Em đi… nhưng cacao vẫn sẽ ở đó.

– Ý em là?

– Em sẽ gửi ai đó mang lên.

– Không giống em làm đâu.

– Vậy anh đợi em về nhé.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng, nhưng trong tim là một khoảng trống mênh mông.

Đêm hôm đó, khi tòa nhà Minh Dương tắt đèn, Tống Duy Khải vẫn ngồi trong phòng, nhìn ly cacao nguội lạnh trên bàn.

Anh không biết từ khi nào, sự hiện diện của cô đã trở thành một phần của cuộc sống này – như hương cacao mỗi sáng, như hơi ấm len qua lớp kính lạnh tầng 28.

Anh khẽ mỉm cười, nụ cười rất nhẹ – nhưng thật.

Và cũng chính lúc ấy, ở một nơi khác, Lâm Nhi đang viết trong cuốn sổ nhỏ:

“Khoảng cách không phải là bao xa, mà là khi ánh mắt ta nhìn nhau không còn như trước.

Nhưng nếu vẫn còn một nụ cười, có lẽ chúng ta vẫn chưa mất nhau.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×