Một tuần vắng Lâm Nhi.
Tầng 28 yên tĩnh lạ thường.
Không còn ly cacao buổi sáng đặt đúng vị trí cũ, không còn mùi hương vani thoang thoảng khi cô bước ngang qua.
Chỉ còn tiếng bàn phím, tiếng thang máy mở rồi đóng, và những cuộc họp vô hồn.
Tống Duy Khải vẫn làm việc như thường, thậm chí còn nhiều hơn trước. Anh đến sớm, về muộn, mọi thứ được sắp xếp chính xác đến từng phút. Nhưng trong khoảng trống giữa hai nhịp thở, khi mắt anh vô thức nhìn sang chiếc bàn trống cạnh cửa sổ, mọi thứ lại trở nên rối loạn.
Buổi sáng thứ ba kể từ khi cô rời đi, Thư bước vào, đặt một ly cacao nóng lên bàn anh.
– Của Lâm Nhi gửi ạ. Em ấy nhờ em pha theo công thức cũ.
Anh nhìn ly cacao, im lặng.
– Cảm ơn.
Thư ngập ngừng.
– Anh Khải, thật ra... em thấy anh quan tâm cô ấy thật lòng. Nhưng anh biết mà, công ty này...
– Ừ. Tôi biết. – Anh cắt ngang, ánh mắt dán vào ly cacao. – Vì thế nên tôi phải giữ khoảng cách.
Thư khẽ thở dài rồi lui ra.
Anh cầm ly lên, hít mùi cacao nóng. Ngọt, nhưng không giống hẳn mùi cô pha. Có lẽ thiếu một chút gì đó – một chút chân thành, một chút ấm áp, và một chút “Lâm Nhi”.
Ở một nơi khác, Lâm Nhi ngồi trong quán cà phê nhỏ cạnh công viên.
Laptop mở sẵn, trên màn hình là bản kế hoạch “Nhịp Chậm – Giai đoạn hai” mà cô vẫn âm thầm chỉnh sửa dù đang nghỉ phép.
Từ khi rời khỏi văn phòng, cô mới nhận ra mình đã bị cuốn theo nhịp sống của công việc thế nào.
Buổi sáng, cô dậy muộn hơn, nghe nhạc, đi bộ quanh hồ. Nhưng vẫn có điều gì đó thiếu vắng – không phải áp lực, không phải deadline, mà là một người.
Trong đầu cô, đôi khi vẫn vang lên giọng nói trầm, khẽ khàng:
“Giữ nhịp của em. Đừng để ai làm vội hơn nhịp tim của chính mình.”
Cô mỉm cười, đặt tay lên ngực.
Tim vẫn đập đều, nhưng có lúc lỡ đi một nhịp.
Tối hôm đó, cô nhận được email từ phòng nhân sự:
“Kính gửi cô Lâm Nhi,
Dự án ‘Nhịp Chậm’ sẽ được trình bày chính thức với đối tác vào cuối tuần này. Chúng tôi hy vọng cô có thể quay lại hỗ trợ phần nội dung, theo đề xuất trực tiếp của Tổng giám đốc.”
Cô đọc đi đọc lại dòng cuối, tim như bị siết chặt.
Anh vẫn nhớ đến cô.
Cô do dự suốt đêm, nhìn màn hình trống rỗng.
Rồi cuối cùng, cô gõ một dòng trả lời ngắn:
“Em sẽ quay lại.”
Sáng thứ sáu, khi cánh cửa thang máy mở ra, ánh sáng từ tầng 28 đổ xuống khuôn mặt cô.
Mọi người ngẩng đầu lên. Có người ngạc nhiên, có người thì thầm, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu rồi đi về chỗ cũ.
Chiếc bàn cạnh cửa sổ vẫn gọn gàng, ly cacao cũ đã rửa sạch.
Trên bàn, có một tờ giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:
“Tôi vẫn giữ nhịp. Giờ là lúc em quay lại.”
Cô mỉm cười.
Tống Duy Khải đứng bên khung cửa sổ, nghe tiếng bước chân cô. Anh không quay lại ngay, chỉ nói khẽ:
– Em đến rồi à.
– Vâng.
– Tôi tưởng em sẽ không trở lại.
– Em cũng tưởng vậy. Nhưng hình như... em còn điều chưa làm xong.
Anh quay lại, ánh mắt anh có chút dịu, nhưng cũng có phần mệt mỏi.
– Chúng ta đều vậy.
Buổi họp chuẩn bị thuyết trình diễn ra căng thẳng.
Cô trình bày ý tưởng của mình – bình tĩnh, tự tin, và không run dù biết có hàng chục ánh mắt đang dò xét.
Đại diện đối tác gật gù, vẻ hài lòng.
Khi cuộc họp kết thúc, anh tiến lại gần cô, giọng thấp:
– Làm tốt lắm.
– Cảm ơn anh.
– Em biết không, khi em đi, cả phòng như mất nhịp.
– Còn anh?
– Tôi mất nhiều hơn một nhịp.
Câu trả lời khiến cô im lặng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa – vì sợ rằng chỉ cần thêm một giây, cô sẽ không thể kìm lòng mà nói hết những gì đã giữ trong lòng suốt tuần qua.
Chiều muộn, cô ra ban công. Gió từ sông thổi qua, mang theo hơi lạnh. Thành phố phía dưới vẫn tấp nập, xe cộ nối đuôi nhau như dòng chảy không ngừng.
Tống Duy Khải đến sau cô vài phút, tay cầm hai ly cacao nóng.–
Một ly cho em.– Anh vẫn còn nhớ à?– Làm sao quên được.
Cả hai im lặng. Chỉ có gió thổi qua những tấm kính, khẽ rì rào.
– Anh Khải… – cô cất giọng.
– Ừ?– Anh có bao giờ nghĩ, nếu như chúng ta không gặp nhau ở đây, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn không?– Có. Nhưng rồi tôi nhận ra, dễ dàng không có nghĩa là đúng.
Nhưng... em sợ. Sợ một ngày nào đó, mọi thứ sẽ vỡ tan.– Thì cứ để nó vỡ. Vì ít nhất, ta đã từng sống thật.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, nhưng sâu và ấm.
Lần đầu tiên, cô thấy rõ một vết sẹo mảnh nơi cổ tay anh – cũ, mờ, nhưng không thể giấu.
– Cái đó…
Anh nhìn xuống, cười nhạt:
– Hồi còn làm việc ở Singapore. Stress quá, từng có lúc tôi nghĩ mình không cần phải tiếp tục. Nhưng rồi có một người đưa tôi ly cacao đầu tiên sau nhiều năm. Cũng giống em bây giờ.
Cô sững người.– Là vì thế mà anh thích cacao?– Ừ. Nó nhắc tôi rằng, dù có lạnh lẽo đến đâu, vẫn có thứ khiến mình ấm lại.
Buổi tối, công ty tổ chức buổi dạ tiệc nhỏ mừng dự án thành công.
Cả văn phòng rộn ràng. Ai cũng nâng ly chúc mừng, tiếng cười lan khắp không gian.
Tống Duy Khải đứng ở góc, lặng lẽ nhìn mọi người.
Khi ánh đèn vàng hắt xuống, Lâm Nhi tiến đến, váy trắng đơn giản, tóc buông nhẹ.
Sao anh đứng một mình?– Anh quen rồi. Ở tiệc nào cũng vậy.– Nhưng hôm nay khác mà.– Ừ, hôm nay khác. – Anh khẽ nói, ánh mắt vẫn hướng về phía cô. – Vì có em ở đây.
Cô ngập ngừng một giây, rồi khẽ cười:
Anh Khải, nếu mai em lại rời đi, anh sẽ thế nào?– Tôi sẽ tiếp tục sống. Nhưng sẽ không còn cười.– Còn nếu em ở lại?– Tôi sẽ học cách thở chậm hơn.
Hai người nhìn nhau, ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt, long lanh như giọt rượu vang trong ly.
Đêm ấy, sau buổi tiệc, cô về muộn.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, trời bắt đầu mưa nhẹ.
Cô che đầu bằng tập hồ sơ, chạy nhanh ra vỉa hè, thì nghe tiếng gọi phía sau:– Lâm Nhi!
Anh chạy theo, áo sơ mi đã ướt, tay cầm dù.– Em quên áo khoác.– Cảm ơn anh. – Cô nhận lấy, tay chạm tay.
Cả hai đứng im dưới mưa, chỉ nghe tiếng rơi lộp độp trên dù.– Anh Khải, anh có sợ mưa không?– Không. Mưa giúp người ta bớt che giấu.
Cô cười nhẹ.– Vậy em sẽ không che nữa.
Cô bước hẳn ra ngoài dù, để mưa thấm xuống vai, xuống tóc. Anh nhìn cô – giây phút đó, mọi lý trí, nguyên tắc, khoảng cách… tan biến.
Anh buông dù, bước đến, bàn tay anh chạm nhẹ vào má cô, lau đi giọt nước, hay có lẽ là giọt lệ.– Anh đã cố giữ khoảng cách, nhưng càng giữ, anh càng thấy mình mất đi thứ quan trọng nhất.
Cô ngẩng lên, đôi mắt ướt, môi run nhẹ.– Anh đừng nói thế… Em không muốn anh vì em mà…– Anh không vì em. Anh vì chính mình.
Giọng anh trầm, ấm, và thật đến mức tim cô nhói lên.
Cơn mưa xối xả hơn, nhưng cả hai không ai di chuyển.
Giữa phố đông, giữa tiếng xe và ánh đèn, họ đứng đối diện nhau, như thể thế giới chỉ còn lại hai người – giữa hai nhịp thở, họ tìm thấy nhau lần nữa.
Hôm sau, cả văn phòng ồn ào khi thấy ảnh hai người dưới mưa xuất hiện trên mạng nội bộ.
Tin đồn bùng nổ.
Phòng nhân sự lại bắt đầu “điều tra”.
Nhưng lần này, anh không im lặng.
Trong buổi họp toàn công ty, anh đứng trước tất cả, giọng rõ ràng:– Tôi không làm gì sai. Tôi yêu một người – và đó không phải lỗi.
Cả phòng im phăng phắc.– Nếu công ty thấy đó là vấn đề, tôi sẵn sàng rời vị trí. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi người khiến tôi biết cười.
Mọi người sững sờ.
Còn Lâm Nhi – ngồi ở hàng cuối, nước mắt tràn ra mà không kịp giấu.
Tối hôm đó, cô gõ cửa phòng anh.
Anh Khải, anh không cần làm vậy...– Tôi cần. Vì tôi không muốn sống trong im lặng nữa.– Nhưng nếu anh mất tất cả thì sao?– Thì tôi sẽ bắt đầu lại, cùng em.
Cô nhìn anh, rồi ôm chầm lấy.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được nhịp tim anh – mạnh, chậm, và thật.
Giữa hai nhịp thở ấy, cô biết, họ đã tìm thấy nhau.