Tin tức lan nhanh hơn bất kỳ bản thông báo nào.
Chỉ sau một đêm, cả công ty Minh Dương đều biết: Tổng giám đốc Tống Duy Khải thừa nhận đang yêu nhân viên cấp dưới.
Bài đăng nội bộ bị chia sẻ chóng mặt, những dòng bình luận nửa thật nửa đùa, xen lẫn khinh miệt và ghen tị.
“Người lạnh lùng nhất công ty hóa ra cũng biết yêu.”
“Thế này thì hiểu vì sao cô nhân viên đó lên nhanh rồi.”
“Đẹp đôi thật, nhưng sếp có giữ nổi vị trí không?”
Phòng truyền thông – nơi Lâm Nhi làm việc – trở thành tâm điểm. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Một số người tỏ ra thân thiện hơn thường ngày, một số thì lặng lẽ tránh mặt.
Thư là người đầu tiên bước đến, đưa cho cô một tách cà phê nóng.
– Em ổn chứ?
– Ổn ạ. – Lâm Nhi mỉm cười, dù giọng hơi khàn.
– Anh Khải… liều thật. – Thư khẽ nói, rồi nhìn quanh, hạ giọng. – Sáng nay, hội đồng cổ đông triệu tập khẩn.
Cô khựng lại.
– Về chuyện đó à?
– Ừ. Họ cho rằng anh ấy phá vỡ “quy tắc ứng xử lãnh đạo”. Em hiểu mà, với những người như anh ấy, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ để bị loại.
Trong phòng họp tầng 30 – nơi chỉ có ánh sáng lạnh từ trần phản chiếu lên khuôn mặt những người đàn ông trung niên ngồi quanh bàn dài – không khí đặc quánh.
Tống Duy Khải đứng thẳng, không né tránh ánh nhìn nào.
– Anh Tống, anh có ý kiến gì về việc công khai quan hệ tình cảm trong khi vẫn là cấp trên trực tiếp của cô Lâm Nhi? – Một cổ đông hỏi, giọng nghiêm.
– Tôi có. – Anh đáp gọn. – Tôi thừa nhận mối quan hệ đó, và tôi đã chủ động báo cáo trước khi có bất kỳ quyết định nhân sự nào liên quan đến cô ấy.
Một người khác nhếch mép:
– Dù thế nào, điều này vẫn ảnh hưởng đến hình ảnh công ty. Chúng ta không thể để tình cảm cá nhân xen vào môi trường làm việc.
Anh nhìn họ, ánh mắt sắc nhưng bình tĩnh.
– Hình ảnh công ty được xây trên niềm tin và giá trị con người. Nếu một mối quan hệ thật lòng bị coi là sai, thì vấn đề nằm ở cách nhìn, không phải ở tình cảm.
Cả phòng im.
Một giám đốc cấp cao hắng giọng:
– Chúng tôi tôn trọng anh, Khải. Nhưng để giữ sự minh bạch, tạm thời anh nên rút khỏi dự án “Nhịp Chậm”.
Anh im lặng vài giây.
– Được. Nếu đó là điều cần thiết.
Khi tin tức anh rút khỏi dự án lan xuống các phòng ban, Lâm Nhi như nghẹn lại.
Cô lao đến phòng giám đốc, đẩy cửa mà không gõ.
– Tại sao anh đồng ý?!
Anh ngẩng lên, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
– Vì nếu tôi phản đối, họ sẽ lấy cớ để điều tra em.
– Nhưng anh mất công xây dựng dự án này…
– Anh có thể bắt đầu lại. Còn em… nếu mất vị trí, em sẽ bị tổn thương hơn.
Cô đứng đó, nước mắt lăn dài.
– Anh lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Nhưng ai nghĩ cho anh?
Anh mỉm cười, một nụ cười nhạt nhưng thật.
– Anh không cần ai nghĩ cho anh. Chỉ cần em vẫn ở đây là đủ.
Tối hôm ấy, anh trở về căn hộ sang trọng trên tầng cao, nơi ánh đèn thành phố trải dài dưới chân.
Anh mở laptop, nhìn những dòng tin tức đang lan trên mạng: “Tổng giám đốc trẻ nhất Minh Dương – scandal tình cảm hay chuyện tình thật?”
Bên dưới là vô số bình luận ác ý, những câu đoán già đoán non.
Anh tắt màn hình, rót ly whisky.
Trong khoảnh khắc, ký ức cũ tràn về — những năm tháng ở Singapore, khi anh còn là giám đốc chi nhánh, và đã từng đánh mất tất cả.
Hồi đó, anh cũng từng yêu một người – một đồng nghiệp trong nhóm sáng tạo.
Cô ấy rời đi sau khi dự án thất bại, để lại anh giữa tâm bão dư luận.
Công ty sa thải anh, báo chí bủa vây, cổ đông quay lưng.
Cô ấy cũng biến mất không lời từ biệt.
Và từ đó, anh thề với bản thân: sẽ không bao giờ để tình cảm xen vào công việc.
Nhưng rồi, Lâm Nhi xuất hiện.
Cô bước vào đời anh lặng lẽ, như ly cacao buổi sáng — ngọt, ấm, và làm tan lớp băng anh cố giữ suốt bao năm.
Anh khẽ cười, một nụ cười buồn:
“Hóa ra, để mỉm cười, người ta phải trả giá.”
Ngày hôm sau, Lâm Nhi chủ động tìm gặp Hội đồng Quản trị.
Cô bước vào phòng, ánh sáng rọi xuống gương mặt tái đi vì căng thẳng.
– Tôi xin phép được phát biểu.
Mấy người đàn ông nhìn nhau.
– Cô là Lâm Nhi?
– Vâng. Tôi muốn nói rõ, mối quan hệ giữa tôi và anh Khải là thật lòng, nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến công việc. Nếu cần, tôi sẽ rời khỏi dự án – hoặc thậm chí rời khỏi công ty – để bảo vệ danh dự cho anh ấy.
Một người chau mày.
– Cô nghĩ mình có thể quyết định như thế sao?
– Không. Nhưng tôi có thể chọn cách chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra.
Sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, người đứng đầu hội đồng khẽ thở dài:
– Cô can đảm đấy. Nhưng chuyện này không chỉ là cảm xúc. Chúng tôi sẽ cân nhắc.
Cô cúi chào, rồi rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, vài người khẽ thì thầm:
– Giống hệt anh Tống hồi trẻ.
Chiều muộn, cô đứng ngoài ban công tầng 28, nơi ánh hoàng hôn phủ lên mặt sàn vàng rực.
Tống Duy Khải đến, vẫn là bộ vest đen, nhưng vẻ mệt mỏi hiện rõ trong ánh mắt.
– Em đến gặp họ rồi à? – Anh hỏi.
– Vâng.
– Em không nên…
– Em phải làm. Vì nếu anh mất đi điều anh xây dựng chỉ vì em, thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Anh im lặng, rồi khẽ thở dài.
– Em biết không, anh từng trải qua chuyện giống thế này rồi.
– Hồi ở Singapore?
Anh gật đầu.
– Khi ấy, anh cũng bảo vệ một người. Nhưng cuối cùng, cả hai đều mất tất cả.
– Vậy tại sao lần này anh vẫn làm vậy?
– Vì lần này, anh không muốn trốn nữa.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng chậm rãi:
– Nếu phải chọn giữa giữ vị trí hay giữ người khiến anh biết cười, anh sẽ chọn người.
Cô rưng rưng.
– Nhưng em không muốn trở thành lý do khiến anh mất tất cả.
– Không. Em là lý do khiến anh tìm lại bản thân.
Ba ngày sau, kết quả chính thức được công bố:
Tống Duy Khải bị tạm đình chỉ chức vụ Tổng giám đốc trong 3 tháng để “xem xét đạo đức nghề nghiệp và tái cấu trúc nội bộ”.
Toàn công ty chấn động.
Còn anh – khi nhận quyết định – chỉ im lặng gấp lại tờ giấy, không nói gì.
Hôm ấy, anh đến văn phòng sớm.
Không ai có mặt ngoài Lâm Nhi.
Anh đặt chìa khóa phòng lên bàn, nhìn quanh căn phòng quen thuộc – nơi anh đã sống phần lớn cuộc đời trưởng thành.
– Em nhớ giữ nhịp nhé. – Anh khẽ nói.
– Còn anh?
– Anh sẽ học cách nghỉ.
Cô nhìn anh rời đi, bóng anh khuất dần sau khung cửa kính.
Chỉ còn lại ly cacao nguội lạnh, và tờ giấy anh để lại:
“Đừng chờ anh. Hãy sống chậm, như cách em từng dạy anh.”
Thời gian sau đó, công ty đổi người điều hành.
Nhịp sống ở Minh Dương vẫn tiếp tục – lạnh lùng, tấp nập, và không ai nhắc về anh nữa.
Chỉ có đôi khi, vào buổi sáng, một ai đó phát hiện ra ly cacao nóng trên bàn Lâm Nhi – không ai biết ai đặt, nhưng mùi thơm ngọt ấy vẫn lan khắp căn phòng.
Ba tháng trôi qua.
Một buổi sáng mùa thu, cửa thang máy tầng 28 mở ra.
Người đàn ông trong áo sơ mi trắng, không vest, không cà vạt, bước ra.
Mọi người sững sờ.
Tống Duy Khải trở lại – không còn là giám đốc, mà là “Cố vấn chiến lược”.
Anh đi ngang qua, ánh mắt chạm vào cô – vẫn ánh nhìn ấy, chỉ khác là dịu hơn, tự do hơn.
– Anh quay lại rồi. – Cô nói khẽ.
– Ừ. Anh vẫn còn nợ em một ly cacao.
Cả hai cùng cười.
Không còn gì phải giấu, không còn sợ hãi.
Họ chỉ đứng cạnh nhau, nhìn thành phố bên ngoài – nơi mọi thứ vẫn đang chuyển động, nhưng lần này, họ đã biết cách chậm lại.
Buổi chiều hôm đó, anh mời cô đi dạo ven sông.
Ánh nắng cuối ngày đổ dài trên mặt nước.
– Em có hối hận không? – Anh hỏi.
– Về chuyện gì?
– Về việc yêu anh.
– Không. – Cô khẽ lắc đầu. – Vì nếu không có anh, em sẽ không biết thế nào là nụ cười giữa áp lực.
Anh cười.
– Em biết không, trước đây anh nghĩ cười là yếu đuối. Giờ anh thấy… cười cũng là một cách dũng cảm.
Họ dừng lại trên cầu, gió thổi tung tóc cô.
Anh khẽ nói:
– Anh từng mất mọi thứ chỉ vì không dám nắm lấy một người. Lần này, anh sẽ không để tuột mất nữa.
Cô nhìn anh, ánh mắt sáng lên trong chiều vàng.
– Vậy hãy cùng giữ nhịp nhé.
– Ừ. Giữ nhịp – cho cả hai.
Anh nắm tay cô.
Giữa dòng người vội vã, họ lặng lẽ bước đi, chậm rãi, như thể cả thế giới đang dừng lại để nhường chỗ cho hai người biết mỉm cười.