Không gian trong phòng 802 tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng điều hòa thở đều. An Hạo Minh đứng im trong vài giây, cảm nhận từng sợi không khí căng lên giữa hai người như dây đàn chực đứt.
Trần Lạc hơi cúi xuống, ngón tay khẽ kéo lấy mép áo choàng, che lại phần xương quai xanh vừa vô tình lộ ra. Động tác ấy không hề vụng về, mà rất có tính toán. Cô biết rõ giới hạn cần buông – và cần giữ.
“Được rồi. Em có thể về.”
Giọng nói ấy lạnh và chậm, như thể cô vừa xé đôi một đoạn không khí ngột ngạt giữa hai người.
Nhưng An Hạo Minh không quay đi. Cậu nhìn cô, ánh mắt không còn là ánh nhìn của nhân viên với cấp trên.
“Chị gọi em lên, chỉ để đưa nước?”
“Chị không làm gì sai quy định cả.”
“Chị vừa mời em uống rượu, vừa nhìn em bằng ánh mắt không giống như một cấp trên.”
Trần Lạc cười nhạt.
“Em nghĩ em đang được gài sao?”
“Không. Em nghĩ em đang bị cuốn.”
Không khí giữa họ vẫn chưa hề tan đi. Cậu bước đến gần, chỉ còn cách cô chưa tới nửa cánh tay.
“Em không ngây thơ như chị nghĩ.”
Trần Lạc hơi nghiêng đầu, nụ cười lạnh thoáng qua như vệt son sẫm cuối ly rượu.
“Nhưng chị thích những người tưởng ngây thơ nhưng không hề đơn giản.”
Sáng hôm sau, họ về lại công ty bằng chuyến xe sớm. Trên đường về, cả hai im lặng suốt quãng dài – không phải vì ngượng ngùng, mà vì mỗi người đang tự xử lý thứ đang dâng lên trong đầu.
Trần Lạc ngồi phía ghế lái, ánh mắt nhìn về phía đường cao tốc như không có chuyện gì xảy ra. Áo sơ mi trắng tinh, cài kín cổ. Tóc buộc gọn, trang điểm nhạt. Lạnh lùng trở lại đúng chuẩn “chị đại phòng tài chính”.
An Hạo Minh thì khác. Cậu liếc nhìn cô một cách công khai, không giấu được vẻ ngổ ngáo trong ánh mắt. Một phần hối hận vì hôm qua chưa làm tới, một phần lại thỏa mãn vì biết được Trần Lạc – người phụ nữ vốn nổi tiếng lạnh lùng ấy – không hề vô cảm.
Cậu nói khẽ, đủ để không làm phiền tiếng nhạc nhẹ trong xe:
“Nếu chị thực sự muốn giữ khoảng cách, thì đừng nhắn tin gọi em giữa đêm.”
Cô không đáp. Chỉ đến khi xe dừng ở đèn đỏ, Trần Lạc mới quay sang, ánh mắt nhàn nhạt:
“Lần sau chị gọi, đừng mang nước. Mang bản kế hoạch phân tích rủi ro kỳ tới.”
“Vậy là vẫn có lần sau?”
“Em muốn không có?”
“Không. Em đang đợi.”
Trở lại công ty, họ nhanh chóng cuốn vào dòng công việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, ánh mắt của một vài đồng nghiệp tinh ý đã nhận ra điều gì đó. Phòng kế toán hôm ấy xôn xao nhỏ giọng:
— “Hạo Minh hôm nay mặc vest nhìn đứng hẳn ha.”
— “Tụi bây thấy không? Giám đốc Trần hôm nay ngồi họp với mặt... lạ lắm nha. Không có ‘băng giá’ như mọi lần.”
— “Ủa chứ không phải mới đi công tác với nhau về sao? Gần gũi xíu cũng bình thường mà.”
Nhưng cái gọi là “bình thường” trong môi trường công sở – nhất là khi có yếu tố cấp trên – dưới – luôn là ngòi nổ tiềm tàng.
Buổi chiều, Trần Lạc gọi Hạo Minh vào phòng họp riêng để duyệt qua báo cáo mới.
Cô đưa bản in kế hoạch phát triển quý tới, đặt lên bàn.
“Kế hoạch này còn thiếu một phần định giá tài sản cố định. Làm lại.”
“Dạ, trong vòng tối nay em sẽ gửi chị bản mới.”
“Không phải tối nay. Là ngay trong giờ làm việc.”
“Chị... sợ ở lại văn phòng tối không an toàn hả?” – Hạo Minh khẽ nhướn mày, nụ cười nhẹ mang theo chút trêu chọc.
Trần Lạc ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh như nước đá.
“Không phải chị sợ. Mà là chị thấy... một vài người không biết kiềm chế sau 10 giờ đêm.”
“Vậy chị nên biết, giờ làm việc hay ngoài giờ... em vẫn thế. Kiềm chế tốt hay không là do người đối diện.”
Lần này, ánh mắt cô thoáng dao động. Nhưng rất nhanh, Trần Lạc đứng dậy, bước đến sát cậu. Giọng cô nhỏ nhưng sắc:
“Nghe này, An Hạo Minh. Chị không thích mập mờ. Chị càng không thích bị mất kiểm soát vì người khác.”
Cậu đứng dậy đối mặt cô, cự ly giữa hai người chưa đến một gang tay.
“Chị không mất kiểm soát. Chị chỉ chưa từng cho phép ai bước vào vùng cấm. Còn em... em đang gõ cửa.”
“Và chị chưa từ chối.”
Cô nhìn cậu, thật lâu. Gương mặt ấy, dù còn trẻ, nhưng ánh mắt không phải của một người dễ bị chi phối. Nó có gì đó... ngang tàng, lì lợm và rất thật.
Chỉ vài giây sau, Trần Lạc lùi lại một bước.
“Ra ngoài làm việc đi.”
“Rõ. Chị giám đốc.”
Tối hôm đó, điện thoại Hạo Minh rung lên khi cậu đang làm thêm giờ.
Tin nhắn từ một số không lưu tên:
“Văn phòng tầng 12. 21h. Đừng trễ.”
Tầng 12 là tầng hội nghị, thường không ai sử dụng sau giờ hành chính.
21h00, đúng giờ. Hạo Minh bước vào, tay cầm một tập tài liệu.
Căn phòng hội nghị rộng, đèn vàng dịu. Trần Lạc đang đứng cạnh bàn dài, trên tay là hai ly rượu vang.
Không ai mặc đồng phục công sở. Cô mặc váy lụa dài màu đỏ bordeaux, hở vai, tóc uốn nhẹ. Nhìn thoáng qua, không ai tin đây là “chị giám đốc tài chính” nghiêm khắc mỗi ngày.
“Chị gọi em để duyệt kế hoạch... hay duyệt người?”
Cô khẽ cười, đặt một ly vào tay cậu.
“Đôi khi... có những thứ nên được thử trong không khí khác. Như một buổi thử rượu. Không áp lực.”
“Vậy chị định thử em... với không khí thế nào?”
Trần Lạc bước chậm đến sát cậu, khẽ nghiêng đầu.
“Im lặng. Căng thẳng. Và... gợi mở.”