giám đốc đừng gài em nữa

Chương 5: Không Phải Một Cuộc Họp Thông Thường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng khóa cửa cạch một cái, nhỏ đến mức gần như bị nuốt vào không gian tĩnh lặng của phòng hội nghị tầng 12.

An Hạo Minh ngước mắt nhìn Trần Lạc, ánh mắt sắc như đường cắt của ly rượu vang đỏ sẫm trong tay anh.

“Vậy rốt cuộc đây là cuộc họp, hay một dạng kiểm tra riêng?”

Trần Lạc ngồi xuống mép bàn, chân bắt chéo. Váy lụa trượt nhẹ trên đùi, để lộ làn da trắng lạnh ánh dưới ánh đèn vàng.

“Cả hai.”

“Chị luôn biết cách khiến người ta không biết phải giữ nghiêm túc hay... mất kiểm soát.”

“Chị không cần em kiểm soát. Chị chỉ cần em hiểu luật.”

“Và nếu em không tuân theo?”

Cô mỉm cười, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý:

“Thì sẽ có thêm một buổi điều chỉnh riêng. Như lần này.”


Trên bàn là một bản kế hoạch kinh doanh giả. Không dấu mộc, không chữ ký, không liên quan gì đến công việc thực tế.

An Hạo Minh lật vài trang, nhíu mày:

“Cái này... không phải kế hoạch chị yêu cầu sáng nay.”

“Chị biết.”

“Vậy chị đang chơi trò gì đây?”

Trần Lạc không trả lời ngay. Cô đứng dậy, bước ra phía cửa kính nhìn xuống thành phố đang lên đèn.

Tay cô nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu của mình, xoay xoay như đang thưởng thức buổi tối theo cách riêng.

“Đôi khi, công việc không phải thứ cần bàn trong phòng họp. Mà là con người.”

“Chị đang nói em?”

“Không. Chị đang nói về mình.”

Hạo Minh siết nhẹ bản kế hoạch trong tay.

“Chị mời em lên đây, chuẩn bị sẵn rượu, khóa cửa... rồi nói đây là về chị?”

Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Chị từng tin rằng, giữ khoảng cách là cách tốt nhất để kiểm soát mọi thứ. Cho đến khi em bước vào, lật ngược cái trật tự vốn dĩ.”

“Chị ghét điều đó?”

“Chị chưa quen.”

Một khoảng lặng ngắn, nhưng sâu.


Cậu rời khỏi ghế, bước đến gần, không còn khoảng cách cấp trên – cấp dưới.

“Chị có nghĩ... nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ rơi vào một thứ khó thoát ra?”

“Không phải đang rơi, mà là đã rơi rồi.”

Cô đáp, gần như thì thầm.

“Vậy em không cần lý do nữa.”

Một cái chạm nhẹ vào eo. Tay cậu đặt lên người cô, nhẹ nhưng đủ để cô cảm thấy sự chủ động không còn thuộc về mình nữa.

Trần Lạc không tránh. Nhưng trong ánh mắt vẫn giữ lại một sự tỉnh táo thường trực.

“Em biết điều này sẽ không dễ dàng đâu, An Hạo Minh.”

“Em chưa từng muốn dễ dàng với chị.”


Khoảnh khắc ấy, có tiếng bước chân từ hành lang xa vọng lại. Hai người lập tức thả nhau ra như hai mảnh nam châm vừa chạm rồi vội tách.

Trần Lạc nhíu mày. “Có người lên tầng này giờ này?”

“Thường không. Nhưng cũng có thể là đội vệ sinh.”

“Không. Tiếng giày đó... không phải của lao công.”

Cô chỉnh lại váy, bước ra mở hé cửa.

Ngoài hành lang không có ai. Nhưng vài giây sau, âm thanh cửa thang máy ting vang lên ở cuối dãy.

Không ai bước ra. Nhưng có một điều chắc chắn: có người vừa đứng gần họ, nghe gì đó — hoặc nhìn thấy.

Cô quay vào, sắc mặt thay đổi.

“Cuộc họp kết thúc.”

“Em ở lại dọn dẹp rượu nhé?”

“Không. Em nên xuống trước.”

“Rõ. Giám đốc.”


Trở về phòng làm việc, Hạo Minh không thể tập trung nổi vào bảng tính nữa. Mọi công thức trên màn hình Excel đều mờ đi trong đầu cậu, thay vào đó là ánh mắt Trần Lạc lúc nãy — một sự pha trộn giữa lạnh lùng, khao khát và... hoảng sợ.

Lần đầu tiên, cậu nhận ra: người phụ nữ này không đơn thuần là “chị giám đốc mạnh mẽ” như mọi người vẫn gọi.

Cô cũng có ranh giới, có sự sợ hãi. Và lần này, sợ không phải vì người khác. Mà vì bản thân đang dần mất kiểm soát.


Sáng hôm sau, phòng tài chính sôi sục.

Trưởng phòng nhân sự – chị Mai – bước vào họp gấp với giám đốc Trần. Không ai rõ chuyện gì. Chỉ biết sau cuộc họp, mặt chị Mai căng thẳng như dây đàn bị vặn quá mức.

Một nhân viên ghé tai Hạo Minh:

— “Hình như có người gửi mail nặc danh cho sếp tổng. Nói có hành vi thiếu chuyên nghiệp giữa giám đốc bộ phận và nhân viên mới.”

Tim Hạo Minh chợt chùng xuống. Cậu lướt mắt về phía phòng kính nơi Trần Lạc ngồi. Vẻ mặt cô không biểu lộ gì. Nhưng đôi tay đặt trên bàn đã đan vào nhau – dấu hiệu hiếm thấy ở người luôn bình tĩnh như cô.

Cậu nhắn tin:

“Có cần em đứng ra giải thích không?”

Không có hồi âm.

Một phút sau, email nội bộ phát thông báo:

Giám đốc Trần Lạc sẽ tạm thời nghỉ công tác 2 ngày để phục hồi sức khỏe và tái cấu trúc lại quy trình nội bộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.