Hai ngày không có Trần Lạc, phòng Tài chính như một con tàu mất bánh lái.
Không phải vì cô là người hay quát mắng, mà vì sự hiện diện của cô là trụ cột vô hình giữ nhịp cho tất cả. Lịch họp xáo trộn, email phản hồi chậm, thậm chí quán cafe tầng trệt cũng vắng hơn hẳn — nơi mà mỗi sáng, cô đều đứng mua ly espresso, không bao giờ muộn quá 8h10.
An Hạo Minh bước vào văn phòng sáng thứ Hai, sớm hơn thường lệ. Cậu chưa thể quen cảm giác “không có chị ấy ở đây”.
Góc bàn kính phía trên vẫn sáng đèn — quản lý thay phiên xử lý công việc giúp giám đốc, nhưng không ai ngồi lâu. Không ai đủ “dữ dội” để chống lại luồng khí lạnh còn sót lại trong căn phòng từng là nơi trị vì của một người phụ nữ sắt đá.
Hạo Minh nhận được một tin nhắn.
“12h. Quán ‘Lạc Café’. Bàn trong cùng.”
Không ghi tên, không ký hiệu. Nhưng cậu biết người gửi là ai.
Lạc Café là một quán nhỏ nép mình giữa dãy nhà cũ trên đường Trần Cao Vân. Quán không đông, ánh sáng dịu nhẹ, âm nhạc là những bản jazz không lời.
Trần Lạc ngồi ở bàn trong cùng, đeo kính râm, áo sơ mi trắng không cài hết nút, và mái tóc được buộc thấp hờ hững sau gáy.
Lúc Hạo Minh bước vào, cô không ngẩng lên. Chỉ khẽ đẩy ly nước về phía cậu.
“Ngồi đi. Có người nhìn rồi đó.”
“Người quen chị à?”
“Không. Nhưng quen với công ty.”
Cậu ngồi xuống, khẽ nhíu mày.
“Chị bị điều tra nội bộ thật à?”
“Không rõ là điều tra hay giám sát. Nhưng chị biết, người đứng sau gửi email nặc danh đó không phải ai xa lạ.”
“Là trưởng phòng Mai?”
Trần Lạc nhìn cậu, nửa cười.
“Thông minh lắm.”
“Vì sao chị không phản bác?”
“Chị từng là người đi đầu việc giữ gìn hình ảnh công ty. Nếu chị lên tiếng, đồng nghĩa chị phủ nhận một phần bản thân mình.”
“Chị đang bảo vệ em?”
“Không. Chị đang bảo vệ cách chị chọn sống.”
An Hạo Minh ngồi lặng, ngón tay vẽ vòng trên ly nước. Cậu vẫn chưa hiểu hết người phụ nữ này. Mỗi lần nghĩ mình đã bước gần hơn, cô lại mở ra một lớp vỏ khác, sâu hơn, lạnh hơn và khó đoán hơn.
“Nhưng nếu chị cứ lùi, họ sẽ nghĩ chị yếu thế.”
“Thì để họ nghĩ.”
“Còn em thì sao?”
Cô lần đầu nhìn thẳng vào mắt cậu sau hơn năm phút trò chuyện.
“Em không phải người chị có thể giữ an toàn mãi được, Hạo Minh. Sớm muộn gì cũng sẽ có ai đó kéo em vào cuộc chơi quyền lực này, dù chị muốn hay không.”
“Chị sợ điều đó?”
“Chị sợ em chưa đủ chuẩn bị.”
Một khoảng lặng. Trong không gian quán café lặng yên, chỉ có tiếng nhạc jazz đều đặn như mạch máu ngầm đang chảy. Hạo Minh cúi đầu, rồi bất ngờ hỏi:
“Chị... có từng muốn quay lại như trước không?”
“Ý em là?”
“Lúc mọi thứ chỉ là cấp trên – cấp dưới. Không rối rắm, không nguy hiểm, không cảm xúc.”
Trần Lạc nhắm mắt một giây. Đủ lâu để tim cô tự bật ra một câu trả lời mà cô không muốn nói.
“Có.”
“Và?”
“Nhưng không thể.”
“Vì chị không quên được đêm hôm đó?”
“Không, Hạo Minh. Vì chị đã quen với cảm giác có em trong mắt mình.”
Chiều hôm đó, Hạo Minh quay về công ty, lòng lặng như mặt hồ vừa bị xáo bởi cơn mưa nhỏ.
Những lời cô nói – nhẹ tênh như gió – lại khiến lòng cậu rối bời. Không phải vì nghi ngờ, mà vì cảm thấy bất lực.
Cậu không muốn tiếp tục là người được "giữ an toàn". Cậu muốn là người giữ lấy cô.
Trong lúc cậu đang sắp xếp tài liệu, một người đồng nghiệp khẽ chạm vai:
“Có người gửi tài liệu từ phòng nhân sự cho cậu. Nói là cần ký xác nhận về quan hệ nhân sự cá nhân.”
Cậu cau mày, mở tập hồ sơ.
Bên trong là biểu mẫu: “Biên bản điều tra vi phạm nội bộ.”
Tên Trần Lạc.
Ghi chú: “Liên quan đến mối quan hệ cá nhân với nhân viên cấp dưới – nghi vi phạm đạo đức nghề nghiệp.”
Ở mục người liên quan, có sẵn dòng tên: An Hạo Minh.
Cậu lập tức gõ cửa phòng HR.
“Chị Mai không ở đây. Đã về sớm.”
“Vậy ai đưa hồ sơ này?”
“Chị Mai nhờ chuyển hộ.”
Không thể chờ được. Hạo Minh cầm bản sao, chạy thẳng xuống bãi giữ xe. Nhưng xe của chị Mai đã không còn. Cô rời khỏi tòa nhà trước khi cậu kịp bước vào.
Tối hôm đó, Trần Lạc ngồi trong căn hộ penthouse, điện thoại reo liên tục nhưng cô không bắt máy.
Tin nhắn đến từ số nội bộ:
“Em sẽ không để chị bị trói vào những báo cáo đạo đức giả tạo đó.”
“Lần này, để em đứng ra.”