Một tuần trôi qua kể từ khi họ rời khỏi thành phố.
Những ngày ở vùng đồi tưởng như bình yên, nhưng Tô Nhược Hy biết, cơn bão thật sự chưa kết thúc — nó chỉ đang dồn sức để nổ tung một lần nữa.
Buổi sáng hôm nay, Lãnh Dạ Thần im lặng hơn mọi khi.
Anh ngồi trước bàn, trước mặt là chiếc laptop cũ, màn hình hiển thị hàng loạt dòng mã hóa và bản đồ tín hiệu.
Ánh sáng xanh hắt lên gương mặt nghiêng, lạnh, tập trung đến mức khiến người khác quên mất anh từng là tổng tài.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Chuẩn bị trở về.”
Cô sững lại.
“Họ vẫn đang truy lùng anh. Truyền thông và cổ đông đều chờ anh xuất hiện để kết liễu.”
“Vì thế tôi mới phải xuất hiện.”
Anh nói, giọng đều, nhưng trong đó chứa đựng thứ gì đó âm trầm như dòng điện.
“Khi người ta nghĩ tôi đang trốn, chính là lúc họ mất cảnh giác.
Và đó là lúc tôi phản công.”
Cô im lặng, nhìn anh gõ những dòng lệnh lạ.
Trên màn hình xuất hiện hàng loạt file ẩn — những tài liệu nội bộ, bản hợp đồng chuyển nhượng, và một chuỗi tài khoản trung gian liên kết đến công ty con của cổ đông Nakamura Holdings.
“Anh đang làm gì với chúng?”
“Tôi không cần thắng bằng lời nói. Tôi sẽ thắng bằng chứng.”
“Bằng chứng gì?”
Anh ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh:
“Rửa tiền, thao túng cổ phiếu, hối lộ kiểm toán.
Mọi thứ họ làm để chiếm công ty khỏi tay tôi — tôi đều có.”
Cô hít sâu.
“Anh giữ tất cả từ đầu?”
“Tôi không giữ. Tôi tạo ra.”
Cô khẽ giật mình.
“Tạo ra?”
“Khi tôi bắt đầu nghi ngờ, tôi đã cài hệ thống giám sát ngầm vào mạng nội bộ.
Tất cả dữ liệu suốt ba năm qua đều qua tay tôi trước khi đến hội đồng.”
Anh dừng lại, ánh nhìn dịu lại, khẽ nói:
“Tôi không tin ai. Cho đến khi gặp em.”
Khoảnh khắc ấy, cô im lặng, không biết nên sợ hay cảm động.
Anh là người đàn ông luôn ở thế cao, luôn tính trước mười bước, nhưng lúc này lại bình thản thừa nhận điều duy nhất khiến anh mất cảnh giác — là cô.
Buổi chiều, họ rời khỏi căn nhà gỗ.
Xe chạy xuyên qua rừng thông, ánh nắng lấp loáng xuyên qua tán lá.
Trên đường, anh không nói nhiều. Chỉ nắm vô lăng thật chặt, ánh mắt hướng thẳng, lạnh nhưng sáng rõ.
“Em sợ không?”
“Sợ chứ. Nhưng em chọn rồi.”
“Vậy hãy nhớ, khi quay lại, em không còn là người đứng sau nữa.
Em sẽ là nhân chứng.”
“Nhân chứng?”
“Đúng. Em sẽ là người trình bày toàn bộ sự thật về dự án M&A, trước toàn bộ hội đồng.”
“Anh muốn họ tin em?”
“Không. Anh muốn họ sợ em.”
Thành phố đón họ bằng bầu trời nặng mây và những tấm bảng quảng cáo sáng rực.
Tin tức vẫn đầy trên mạng: “Lãnh Dạ Thần mất tích.” – “Hạ Vi tạm thời điều hành L.G.” – “Trợ lý Tô Nhược Hy có liên quan vụ thao túng tài sản.”
Nhưng khi xe dừng lại ở tầng hầm trụ sở chính, ánh mắt anh không còn một chút do dự.
“Bắt đầu rồi.”
Cửa mở.
Hai người bước vào thang máy riêng — tầng 27, nơi sáu năm trước Hạ Vi từng rơi xuống.
Không khí đặc quánh.
Cô cảm thấy nhịp tim mình hòa theo tiếng “tích… tích…” của thang máy đang đi lên.
Cửa mở ra, một hàng vệ sĩ đã chờ sẵn.
Người đi đầu chính là Trần Quân, phụ tá thân cận cũ của anh, giờ đã về phe hội đồng.
“Tổng tài cũ Lãnh, hội đồng không cho phép anh vào đây.”
“Vậy họ nên chuẩn bị sẵn lý do để từ chức.”
Anh đáp thản nhiên, rút từ túi áo ra một ổ cứng nhỏ màu bạc, đặt lên bàn lễ tân.
“Trong này có mọi bằng chứng về việc Nakamura và Hạ Vi sử dụng quỹ ngầm để rửa tiền.
Tôi chỉ cần bấm gửi.”
“Anh đang đe dọa hội đồng sao?”
“Không. Tôi đang đe dọa kẻ giả vờ trong hội đồng.”
Không khí căng như dây đàn.
Ngay lúc đó, Hạ Vi xuất hiện từ phòng họp, dáng vẻ vẫn sang trọng, môi đỏ rực, ánh mắt lạnh.
“Anh thật sự dám quay lại?”
“Tôi chưa bao giờ rời đi.”
Họ nhìn nhau, giữa hành lang kính dài, ánh sáng phản chiếu tạo thành hai bóng người đối nghịch.
“Anh vẫn như xưa — tự tin, kiêu ngạo, và cô độc.”
“Còn cô thì không thay đổi — dối trá, nhưng đẹp.”
“Anh nghĩ họ sẽ tin anh sao?”
“Không cần tin. Chỉ cần họ sợ bị lộ.”
Câu nói ấy khiến vài người xung quanh khẽ lùi.
Anh bấm nút trên điện thoại, màn hình lớn trong sảnh sáng rực.
Dòng dữ liệu hiện lên — danh sách chuyển khoản, các giao dịch ẩn danh, và video quay từ camera giấu kín trong văn phòng Hạ Vi.
Mọi thứ vỡ tung.
Giọng người phụ nữ trong video vang lên, rõ ràng:
“Khi Lãnh Dạ Thần rời khỏi ghế, chúng ta chia đều cổ phần.
Nakamura sẽ chuyển 30 triệu vào quỹ của tôi.”
Toàn bộ hội đồng đứng dậy.
Tiếng ồn, tiếng gọi, tiếng giận dữ vang khắp tầng.
Hạ Vi tái mặt, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo.
“Anh đã chuẩn bị từ trước.”
“Tôi đã cảnh báo cô.
Một lần phản bội, mãi mãi không còn cơ hội thứ hai.”
“Anh vẫn không hiểu.
Tôi làm thế… vì anh.”
Câu nói ấy khiến không khí chững lại.
Cô tiến lại gần, ánh mắt rưng rưng:
“Anh nghĩ tôi cần tiền à? Tôi chỉ muốn anh chịu mất đi thứ anh coi là quan trọng nhất — quyền lực.”
“Cô đã thành công.” — Anh nói chậm, mắt không rời cô — “Nhưng giờ, cô sẽ mất tất cả vì điều đó.”
Anh quay sang Nhược Hy.
“Giờ đến lượt em.”
Cô bước lên, giọng bình tĩnh, không còn run.
“Tôi là người chịu trách nhiệm tổng hợp hồ sơ dự án M&A.
Tôi xác nhận rằng mọi giao dịch bất hợp pháp đều được phê duyệt qua tài khoản Nakamura.
Và tôi có bản gốc hợp đồng chuyển quyền cổ phần.”
Cô đặt tập tài liệu lên bàn họp, tiếng giấy vang lên khô khốc nhưng sắc như đòn chí mạng.
Một thành viên hội đồng đứng dậy, cố cứu vãn:
“Không ai chứng minh được tính xác thực.”
“Đã có kiểm toán độc lập xác nhận.” — Anh đáp lạnh. — “Tôi mời họ từ tuần trước.”
Ngay sau đó, cửa phòng bật mở, hai đại diện kiểm toán bước vào.
Không khí như nổ tung.
Cuộc họp kéo dài đến đêm.
Khi ánh đèn cuối cùng trong phòng tắt, thông cáo được gửi đi:
“Hội đồng L.G đình chỉ toàn bộ cổ đông Nakamura.
Hạ Vi bị điều tra vì tội thao túng tài chính.
Lãnh Dạ Thần được phục hồi chức Tổng tài.”
Bên ngoài tòa nhà, mưa rơi nhẹ — như sự thanh tẩy sau một cơn bão dài.
Anh bước ra khỏi cửa chính, không mang theo gì, chỉ có ánh nhìn hướng về phía thành phố xa xăm.
Bên cạnh, Nhược Hy khẽ hỏi:
“Anh thắng rồi.”
“Không. Tôi chỉ sống sót thôi.”
“Và em?”
Anh quay sang, ánh nhìn dịu đi.
“Em là lý do khiến tôi muốn sống.”
Trên tầng cao, đèn trong phòng họp vẫn sáng.
Hạ Vi bị dẫn đi, nhưng vẫn ngoái lại.
Ánh nhìn cuối cùng cô dành cho anh không phải oán hận — mà là tiếc nuối.
“Anh đã chọn đúng người để hủy diệt tôi, Dạ Thần.”
Anh không đáp.
Chỉ nhìn cô biến mất trong hành lang tối.
Đêm đó, họ trở về căn biệt thự cũ.
Trời không mưa, nhưng gió vẫn mang theo hơi lạnh.
Cô ngồi trên ghế sofa, nhìn anh rót rượu.
“Giờ anh định làm gì?”
“Bắt đầu lại. Nhưng lần này, không còn giao ước nào nữa.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt sâu, dịu nhưng vững chãi.
“Tôi muốn em ở bên, không vì nghĩa vụ, không vì nợ nần, mà vì em muốn.”
Cô im lặng một lúc, rồi khẽ cười.
“Vậy anh phải học cách sống như một người bình thường đã.”
“Và cô sẽ dạy tôi chứ?”
“Tôi đã bắt đầu rồi.”
Họ nhìn nhau — không còn quyền lực, không còn tội lỗi.
Chỉ còn lại hai con người, vừa bước ra khỏi bóng tối, tìm thấy chút ánh sáng hiếm hoi mà họ đã đánh mất từ lâu.
Ngoài cửa sổ, trời rạng sáng.
Mặt trời le lói xuyên qua mây, chiếu lên gương mặt anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: Lãnh Dạ Thần không còn là tổng tài lạnh lùng của L.G, mà chỉ là người đàn ông tên Dạ Thần — người cô đã chọn tin, dù cả thế giới từng nói đó là sai.