giao ước trong bóng đêm

Chương 9: Ẩn Thân Trong Cơn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, bầu trời phủ một lớp mây xám nặng nề.

Cơn mưa đêm qua vẫn chưa dứt hẳn, chỉ còn lại hơi ẩm vương khắp không gian, cùng mùi đất và rêu ẩm thoang thoảng trong không khí.

Tô Nhược Hy đứng trước cửa sổ, nhìn những hạt nước trượt dài trên mặt kính.

Căn phòng nơi cô từng ký “giao ước” giờ trống trơn, chỉ còn lại bàn làm việc và tờ giấy trắng bỏ quên.

Phía sau, tiếng bước chân vang lên.

Lãnh Dạ Thần xuất hiện, áo sơ mi xắn tay, dáng vẻ không còn giống người đàn ông lạnh lùng ngồi trên đỉnh quyền lực.

Trông anh mệt, nhưng trong ánh mắt vẫn còn tia sáng của quyết tâm.

“Xe đã chuẩn bị xong.”

“Anh định đi thật sao?”

“Ở lại thì sẽ chết.” — Anh nói khẽ, giọng trầm, bình tĩnh đến đáng sợ. — “Cổ đông đã họp kín, họ định dùng lệnh phong tỏa để kiểm tra toàn bộ tài sản và thông tin liên quan. Nếu tôi ở lại, họ sẽ kéo cả em xuống.”

Cô mím môi.

“Còn công ty?”

Anh khẽ cười.

“Công ty là vỏ bọc. Con người mới là gốc. Tôi mất L.G, nhưng tôi không mất bản thân.”

Anh bước lại gần, nhìn cô một thoáng.

“Đi cùng tôi, hoặc ở lại. Quyết định là của em.”

Cô im lặng một lúc.

Trong đầu cô vang lên vô số tiếng nói: nỗi sợ, sự nghi ngờ, và cả những gì Hạ Vi từng nói.

Nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ nói:

“Tôi từng chạy trốn một lần rồi.

Lần này, tôi không muốn chạy khỏi anh nữa.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ gật đầu.

“Tốt. Từ giờ, đừng gọi tôi là tổng tài nữa.”

“Vậy tôi nên gọi anh là gì?”

“Là người em đã chọn đi cùng.”

Chiếc xe rời thành phố trong cơn mưa nhẹ.

Phía sau, những tòa nhà kính dần khuất trong sương, nhường chỗ cho đường cao tốc trải dài giữa rừng.

Cô ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên cạnh, anh im lặng, tay lái chắc chắn, ánh mắt tập trung.

Không ai nói gì, nhưng khoảng lặng ấy không còn xa cách như trước.

Sau vài tiếng, họ đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm sâu trong vùng đồi ngoại ô.

Xung quanh là rừng thông và hồ nước. Không có tiếng xe, không có người qua lại.

Chỉ có gió, mưa, và mùi ẩm của gỗ ướt.

Anh tắt máy, quay sang nhìn cô.

“Tạm thời chúng ta sẽ ở đây. Không ai biết chỗ này.”

“Anh đã chuẩn bị từ trước?”

“Tôi luôn chuẩn bị đường lui, từ khi bắt đầu sống trong thế giới này.”

Cô nhìn quanh — căn nhà đơn giản, nhưng ấm cúng.

Trên bàn có hai cốc cà phê, vẫn còn hơi nóng.

Một khoảnh khắc nhỏ khiến cô bất giác mỉm cười.

“Anh vẫn uống cà phê đen.”

“Và em vẫn thích trà nhài.” — Anh đáp nhẹ, không nhìn cô nhưng nụ cười thoáng qua khóe môi.

Cô sững lại, không ngờ anh nhớ những điều nhỏ đến vậy.

Không phải vị tổng tài lạnh lùng mà người ta từng thấy, mà là một người đàn ông bình thường, đang học cách quan tâm.

Tối hôm đó, trời lại mưa.

Căn nhà gỗ vang tiếng gió rít qua khe cửa.

Anh ngồi trên ghế, mắt dán vào màn hình laptop. Dù đã rời đi, anh vẫn theo dõi diễn biến cổ phiếu và tin tức công ty.

Cô bước đến, đặt tách trà trước mặt anh.

“Anh chưa nghỉ sao?”

“Không quen.”

“Anh không sợ họ lần ra dấu vết à?”

Anh khẽ cười.

“Tôi không giấu họ. Tôi chỉ khiến họ mất thời gian tìm.”

Cô ngồi xuống đối diện, ánh sáng vàng từ đèn bàn chiếu lên gương mặt anh.

“Lãnh Dạ Thần.”

“Gọi tôi là Dạ Thần thôi.”

“Được. Dạ Thần…” — cô dừng lại một chút — “Anh có bao giờ mệt không?”

Anh ngẩng lên, ánh mắt khẽ dao động.

“Mệt à? Có. Nhưng tôi đã sống quá lâu trong sự mạnh mẽ để biết cách dừng lại.”

Cô khẽ nói:

“Anh không cần phải gồng lên trước tôi đâu.”

Anh nhìn cô. Ánh mắt ấy không còn sắc lạnh nữa, mà là một thứ ấm áp hiếm thấy.

“Nếu tôi buông, ai sẽ giữ em lại?”

Cô mím môi, tim khẽ nhói.

“Tôi không cần ai giữ.”

“Vậy hãy ở lại vì chính mình.” — Anh đáp, giọng trầm, nhưng dịu dàng đến kỳ lạ.

Đêm sâu.

Mưa rơi không ngừng, hạt nhỏ rơi trên mái nhà thành những âm thanh nhịp nhàng như nhạc nền cho im lặng.

Cô ngồi bên cửa sổ, ánh đèn trong phòng phản chiếu lên mặt kính hình bóng cả hai — anh ở phía sau, yên lặng như một vệt sáng mờ trong bóng tối.

“Anh có bao giờ nghĩ… nếu một ngày mất hết mọi thứ, anh sẽ làm gì?”

“Tôi đang sống trong ngày đó rồi đấy.”

“Anh không sợ sao?”

“Có chứ. Nhưng tôi sợ hơn nếu mất người khiến tôi nhớ mình từng có trái tim.”

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh.

Không còn ranh giới giữa mạnh và yếu, giữa chủ và người bị ràng buộc.

Chỉ còn lại hai con người, đều từng tổn thương, đang tìm thấy chút yên trong nhau.

Ngày trôi qua trong im lặng.

Buổi sáng, anh sửa mái hiên. Cô phơi đồ.

Buổi chiều, họ cùng nấu ăn — vụng về, nhưng lạ lẫm và bình yên.

Một lần, cô vô tình làm đổ nước sôi lên tay. Anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, dội nước lạnh và băng lại cẩn thận.

“Anh không cần lo quá đâu, tôi quen rồi.”

“Tôi không muốn em quen với việc đau.”

Giọng anh trầm, nhẹ, nhưng khiến lòng cô run lên.

Đêm thứ ba ở vùng đồi.

Trời không mưa, chỉ còn sương dày đặc.

Cô ngồi trước hiên, nhìn ánh đèn le lói trong căn nhà gỗ.

Anh ngồi phía trong, đang viết gì đó trong cuốn sổ nhỏ.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Ghi lại mọi thứ tôi từng quên.”

“Như gì?”

“Như cách một người phụ nữ nhìn tôi mà không sợ.”

Cô khẽ cười, ánh mắt dịu lại.

“Có lẽ vì anh không đáng sợ nữa.”

Anh ngẩng lên, nhìn cô thật lâu.

“Không. Là vì em chưa từng sợ tôi, ngay cả khi nên sợ.”

Một thoáng im lặng.

Tiếng dế kêu ngoài rừng, gió lùa qua mái hiên mang theo mùi thông ẩm và khói bếp.

Cô khẽ nói:

“Nếu một ngày anh trở lại thành phố, anh sẽ quên hết những ngày này chứ?”

“Không. Tôi chỉ quên khi điều đó giúp em bình yên.”

Cô cười buồn.

“Anh luôn nói như thể mình là người phải chịu hết.”

“Vì tôi đã từng bắt người khác chịu thay.” — Anh nói nhỏ, giọng khàn đi. — “Cô ấy chết vì tôi, Nhược Hy.

Nếu không vì tôi, Hạ Vi đã không rơi khỏi tầng 27 sáu năm trước.”

Cô khựng lại, kinh hoàng.

“Cái gì…?”

“Cô ấy không phản bội. Cô ấy bị phản bội.

Và tôi là kẻ đẩy cô ấy đến mép cửa.”

Cô lặng người.

Mọi mảnh ghép trong đầu chợt xoay vần.

Cô hiểu vì sao anh luôn trốn chạy, vì sao anh chọn cô — người giống Hạ Vi — không phải để thay thế, mà để trừng phạt chính mình.

“Anh sống với tội lỗi đó bao lâu rồi?”

“Sáu năm.”

“Và giờ anh định chuộc lỗi bằng tôi?”

“Không.” — Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm, khẽ run — “Tôi muốn được tha thứ bằng việc không đánh mất em.”

Cô im lặng rất lâu.

Rồi bước đến, đặt tay lên ngực anh.

“Anh không cần ai tha thứ.

Anh chỉ cần học lại cách sống như một con người.”

Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

“Và em sẽ dạy tôi chứ?”

“Nếu anh còn dám tin.”

Câu trả lời nhẹ như hơi thở, nhưng có sức nặng hơn bất kỳ lời thề nào.

Đêm ấy, họ ngồi bên nhau trước hiên nhà.

Không còn lời nói, chỉ có ánh trăng mờ và tiếng rừng vọng lại.

Trong khoảng im lặng ấy, cả hai đều biết — “giao ước” giữa họ đã đổi hình dạng.

Không còn là hợp đồng.

Không còn là nghĩa vụ.

Mà là một sợi dây vô hình, nối từ hai trái tim từng vỡ vụn, tìm đến nhau giữa bóng tối.

Sáng hôm sau, tin tức lan ra: Hội đồng cổ đông chính thức triệu tập phiên họp đặc biệt để bầu Tổng tài mới.

Và người được đề cử — Hạ Vi.

Anh đọc tin trên màn hình điện thoại, ánh mắt tối lại.

“Cô ta trở lại thật rồi.”

“Anh sẽ làm gì?”

Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn sâu như mặt hồ đêm.

“Kết thúc.”

Cô nhìn anh, ánh mắt xen giữa lo lắng và tin tưởng.

“Anh không thể trở lại chiến trường đó một mình.”

“Tôi sẽ không một mình.” — Anh quay sang, khẽ nắm tay cô. — “Em từng nói muốn dạy tôi cách sống.

Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ cùng chiến đấu.”

Ngoài kia, sương tan dần.

Mặt trời đầu tiên ló dạng sau nhiều ngày mưa.

Ánh sáng chiếu vào đôi mắt họ — hai con người từng bị quá khứ nghiền nát, giờ lại đứng cạnh nhau, lặng lẽ chuẩn bị bước vào trận chiến mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×