Buổi sáng thứ hai tại biệt thự L.G, trời trong vắt sau cơn mưa đêm qua.
Những tia nắng sớm chiếu qua khung cửa kính lớn, rải xuống nền đá những mảng sáng dịu.
Tô Nhược Hy thức giấc sớm hơn thường lệ.
Cô đứng trước gương, chỉnh lại áo sơ mi trắng mà người quản gia đã chuẩn bị.
Chiếc áo vừa vặn đến mức khiến cô cảm thấy lạ lẫm — không phải vì sự sang trọng, mà vì nó khiến cô trông như một người khác.
Trong gương, gương mặt cô phản chiếu đôi mắt có chút lo âu.
Hôm nay, cô phải đến công ty cùng Lãnh Dạ Thần, với danh nghĩa “trợ lý tạm thời” — một cách che giấu bản giao ước bí mật giữa họ.
Khi cô bước xuống cầu thang, anh đã ngồi ở phòng khách.
Bộ vest đen hoàn hảo, cà vạt cài ngay ngắn, chiếc đồng hồ bạc lấp lánh dưới ánh nắng.
Anh ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân cô.
“Cô đến muộn hơn tôi nghĩ.”
Giọng anh không gay gắt, nhưng lại mang theo âm sắc khiến người khác tự động thấy áp lực.
Cô cúi nhẹ đầu.
“Xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.”
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng qua gương mặt cô, dừng lại vài giây như đang đánh giá.
“Được rồi. Đi thôi.”
Anh đứng dậy, bước ra cửa.
Nhược Hy vội đi theo, tay khẽ nắm quai túi xách, lòng vẫn nặng trĩu.
Chiếc xe sang trọng lao đi giữa dòng phố sáng.
Không khí trong xe im lặng đến mức nghe rõ tiếng máy điều hòa.
Anh ngồi bên cạnh, ánh mắt dán vào màn hình máy tính bảng, từng cử chỉ đều toát lên sự tập trung lạnh lùng.
Cô khẽ liếc nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô được ở gần anh trong không gian kín như thế này, đủ để cảm nhận được mùi hương nhẹ của nước hoa nam, pha giữa gỗ trầm và rượu mạnh.
Một mùi hương khiến người ta vừa muốn tránh xa, vừa bị cuốn lại.
“Đừng nhìn tôi kiểu đó.”
Giọng nói vang lên, trầm và bình thản.
Cô giật mình, vội quay đi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý…”
Anh thoáng cười nhẹ, nụ cười mơ hồ như gợn sóng.
“Tốt hơn hết là cô nên học cách kiểm soát ánh nhìn của mình. Trong thương trường, ánh mắt có thể khiến người ta hiểu sai.”
Cô mím môi, khẽ gật đầu.
Từng lời nói của anh như một bài học vô hình — lạnh lùng, nhưng có lý.
Trụ sở L.G Corporation hiện ra như một khối kính khổng lồ giữa trung tâm thành phố.
Từ xa đã có thể thấy hàng chữ bạc “L.G Group” phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Nhược Hy bước vào cùng anh, mọi ánh nhìn lập tức hướng về họ.
Những nhân viên nữ khẽ thì thầm, vài người nhìn cô với ánh mắt tò mò lẫn nghi ngờ.
“Cô ấy là ai vậy?”
“Hình như trợ lý mới của tổng tài.”
“Trợ lý à… sao lại đi cùng xe với tổng tài?”
Những tiếng xì xào không thoát khỏi tai cô.
Nhưng Lãnh Dạ Thần thì như chẳng nghe thấy.
Anh bước đi với dáng vẻ bình thản, từng bước đều mang khí thế khiến không gian xung quanh như bị thu hẹp lại.
Khi đến phòng làm việc riêng, anh dừng lại trước cửa.
“Từ nay, cô ngồi ở đây.”
Anh chỉ tay về phía bàn nhỏ bên cạnh cửa kính — vị trí vừa đủ để quan sát anh, vừa đủ để không chạm vào thế giới của anh.
Cô khẽ gật đầu.
“Vâng, tôi hiểu.”
“Tốt. Cô sẽ sắp xếp lịch họp, kiểm tra tài liệu, và chuẩn bị báo cáo mỗi sáng. Tôi không cần giải thích thừa. Chỉ cần chính xác.”
Giọng nói anh trầm thấp, rõ ràng.
Cô ghi chép từng chữ, lòng thầm nhủ phải cố gắng — dù chỉ là một giao ước tạm bợ, cô vẫn muốn giữ lấy chút tự trọng cuối cùng.
Buổi sáng trôi qua trong im lặng.
Anh làm việc không ngừng nghỉ, ánh mắt dán vào màn hình, ngón tay lướt trên bàn phím như thể đang chơi bản nhạc vô thanh.
Cô quan sát, cố gắng học cách phản ứng với tốc độ của anh.
Thỉnh thoảng, anh ngẩng lên, đôi mắt sắc lạnh khiến cô vội cúi xuống sắp xếp giấy tờ.
Không cần lời nói, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến cô hiểu ý.
Khi đồng hồ chỉ 11 giờ, anh khẽ đẩy tài liệu ra phía trước.
“Đi ăn trưa.”
“Vâng.”
Họ rời văn phòng, xuống tầng dành riêng cho ban lãnh đạo.
Nhà hàng trong tòa nhà có không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu và tiếng nhạc piano khẽ vang.
Cô chọn món đơn giản, còn anh thì vẫn như mọi khi — rượu vang đỏ và steak tái.
Khi nhân viên rời đi, anh nhìn cô.
“Sao cô chọn món rẻ nhất?”
“Vì… tôi nghĩ không nên gây chú ý.”
Anh cười nhẹ, một nụ cười khó hiểu.
“Cô nghĩ mình đang tiết kiệm cho tôi à?”
“Không phải… tôi chỉ không muốn làm phiền.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt như đang nhìn thấu qua cô.
“Cô có thói quen tự giới hạn bản thân như thế à?”
Cô im lặng.
Bởi câu hỏi đó, không chỉ là lời trêu chọc — mà giống như một mũi kim chạm vào phần sâu nhất trong cô.
“Thế giới này không thưởng cho người khiêm nhường, Nhược Hy.”
Câu nói của anh khiến tim cô khẽ rung.
Lãnh Dạ Thần — người đàn ông mà tất cả mọi người trong công ty đều nể sợ — lại đang nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: vừa như dạy dỗ, vừa như thăm dò.
Buổi chiều, công việc chất chồng.
Cô tập trung gõ máy tính, sắp xếp hồ sơ, in tài liệu.
Bất cứ khi nào cô sai, anh chỉ cần liếc mắt — không cần quát, cũng đủ khiến cô tự kiểm điểm.
Khi trời dần ngả tối, cô mệt nhoài, vai cứng đờ, nhưng vẫn kiên trì.
“Dừng lại.”
Giọng anh vang lên.
Cô ngẩng đầu, thấy anh đang dựa người trên ghế, mắt khẽ nheo lại.
“Cô định làm đến ngất sao?”
“Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc.”
“Người biết giới hạn mới có thể đi xa.
Nếu cô muốn phục vụ tôi tốt, học cách giữ sức đi.”
Anh nói rồi đứng dậy, bước lại gần.
Khoảng cách ngắn khiến hơi thở anh lướt qua tóc cô.
“Cô không cần phải cố gắng đến mức đánh mất bản thân.”
Cô ngẩng lên, chạm vào ánh mắt anh — ánh mắt ấy khác hẳn buổi đầu.
Không còn là sự lạnh lẽo tuyệt đối, mà là thứ gì đó phức tạp hơn: như nỗi thương hại, hay quan tâm bị che giấu.
“Anh nói vậy… như thể quan tâm tôi.”
“Có thể.”
“Hoặc chỉ là tôi không muốn nhân viên của mình kiệt sức.”
Anh nói rồi quay lưng, giọng nhẹ đi:
“Chuẩn bị về. Tôi đưa cô về nhà.”
Trên đường về, thành phố đã lên đèn.
Những vệt sáng lướt qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt cô — mệt mỏi nhưng lặng yên.
Bên cạnh, anh vẫn trầm mặc như thường, tay nắm vô-lăng, ánh mắt hướng về phía trước.
“Cô đã làm tốt hôm nay.”
Cô hơi ngạc nhiên, quay sang.
“Cảm ơn… tôi sẽ cố gắng hơn.”
“Không cần. Chỉ cần là chính mình.”
Câu nói ấy đơn giản, nhưng lại khiến lòng cô rối bời.
Suốt thời gian qua, đã bao lâu rồi cô không nghe ai nói những lời như vậy?
Khi xe dừng trước biệt thự, anh mở cửa trước.
“Nghỉ sớm đi. Ngày mai còn dài.”
Cô bước ra, đứng trước bậc thềm, nhìn bóng anh dần khuất trong ánh đèn đêm.
Một cảm giác kỳ lạ len vào tim — giữa sợ hãi và biết ơn, giữa ràng buộc và đồng cảm.
Đêm ấy, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn ngập ánh đèn.
Cơn gió đêm khẽ lướt qua, mang theo mùi hương hoa oải hương phảng phất.
Trong đầu cô vẫn vang lên giọng nói của anh — trầm, điềm tĩnh, và có sức nặng như một lời nguyền.
“Không cần cố gắng quá… chỉ cần là chính mình.”
Nhưng làm sao để là chính mình, khi cuộc sống của cô giờ đây thuộc về anh?
Cô siết chặt tấm chăn, nhắm mắt lại.
Một phần trái tim, dù cô không muốn thừa nhận, đã bắt đầu dao động.
Còn anh, trong căn phòng đối diện, vẫn thức khuya dưới ánh đèn mờ.
Trên bàn là tập hồ sơ về dự án mới — nhưng ánh mắt anh lại không nhìn vào chữ.
Ly rượu vang sóng sánh, phản chiếu bóng hình cô gái ngồi trong xe sáng nay — người mang ánh mắt sợ hãi, nhưng vẫn cứng cỏi.
“Tô Nhược Hy…”
Anh khẽ gọi tên cô, giọng gần như một hơi thở.
“Đừng khiến tôi phải phá vỡ giới hạn của mình.”
Đêm trôi đi trong im lặng.
Ngoài kia, thành phố vẫn sáng, còn trong căn biệt thự ấy, hai con người vẫn giấu kín những rung động chưa kịp gọi tên — một khởi đầu mong manh cho mối dây ràng buộc sẽ dần siết chặt hơn mỗi ngày.