Buổi sáng thứ ba, ánh nắng sớm phủ lên tòa nhà L.G một màu vàng nhạt.
Không khí trong văn phòng tràn ngập mùi cà phê mới pha, hòa lẫn tiếng bàn phím gõ nhịp nhàng.
Tô Nhược Hy đã bắt đầu quen với nhịp làm việc ở đây — những ánh nhìn tò mò, những lời bàn tán nhỏ, và sự hiện diện lạnh lùng của người đàn ông mang tên Lãnh Dạ Thần.
Anh ít nói, nhưng mỗi lời đều đủ khiến người khác im lặng.
Anh làm việc như một cỗ máy được lập trình, không biểu cảm, không dao động, và cũng không bao giờ để lộ suy nghĩ thật sự của mình.
Cô ngồi ở bàn nhỏ gần cửa sổ, tập trung đánh máy, trong đầu thỉnh thoảng lại vang lên những câu nói của anh.
“Người biết giới hạn mới có thể đi xa.”
“Chỉ cần là chính mình.”
Những lời ấy tưởng như vô nghĩa, nhưng lại len vào suy nghĩ của cô mỗi khi cô thấy mệt.
Buổi sáng trôi qua êm đềm cho đến khi tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang.
Tiếng bước chân ấy đều, chậm và tự tin — thứ âm thanh không lẫn vào đâu được.
Cửa mở. Một người phụ nữ bước vào.
Cô ta mặc bộ váy ôm màu đỏ rượu, dáng người cao, mái tóc uốn nhẹ rũ xuống vai, gương mặt sắc sảo và ánh nhìn như có thể đốt cháy không khí.
“Chào anh, Dạ Thần.”
Giọng nói nhẹ nhưng ẩn chứa sự quen thuộc.
Tô Nhược Hy khẽ ngẩng đầu — đó là lần đầu cô thấy ánh mắt của anh thay đổi.
Không còn bình thản, mà trở nên lạnh hơn, sâu hơn, như thể lớp băng dày vừa nứt ra một khe nhỏ.
“Cô đến làm gì?”
Anh đứng dậy, giọng trầm hẳn xuống.
“Tôi đến chào anh. Chỉ vậy thôi.”
Người phụ nữ cười khẽ, ánh mắt lướt qua Nhược Hy rồi dừng lại.
“Cô gái này là ai? Trợ lý mới à?”
“Vâng, tôi là Tô Nhược Hy.”
Cô lễ phép đáp, cố giữ bình tĩnh trước ánh nhìn như soi mói kia.
Người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt mang chút giễu cợt.
“Trợ lý à… Dạ Thần, gu của anh vẫn thú vị như xưa.”
Không khí trong phòng chùng xuống.
Lãnh Dạ Thần đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt không dao động.
“Nếu cô đến để nói những chuyện vô nghĩa, thì ra ngoài.”
Người phụ nữ khẽ nghiêng đầu, cười nhẹ.
“Anh vẫn lạnh nhạt như thế. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc anh, dự án M&A sắp tới có bên tôi tham gia. Chúng ta sẽ còn gặp nhau.”
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Mùi nước hoa đắt tiền vương lại trong không khí, đậm và nồng đến mức khiến Nhược Hy hơi choáng.
Khi cửa khép lại, cô nghe thấy tiếng thở rất khẽ từ anh — không rõ là bực bội hay mệt mỏi.
“Cô ấy là ai?” — cô khẽ hỏi.
Anh im lặng vài giây, ánh mắt hướng ra cửa sổ.
“Người từng phản bội tôi.”
Câu nói ấy lạnh như thép, nhưng lại khiến tim cô nhói lên một nhịp lạ lùng.
Chiều hôm đó, anh làm việc nhiều hơn thường lệ.
Cô không dám hỏi, chỉ lặng lẽ chuẩn bị tài liệu, sắp xếp hồ sơ, pha thêm cà phê.
Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng tâm trạng anh không còn bình thản như mọi khi.
Khi trời dần tối, anh đứng dậy, nói khẽ:
“Về thôi.”
Cô gật đầu, theo anh ra xe.
Đường về im lặng.
Ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, hắt lên những đường nét sắc lạnh.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Anh… còn yêu cô ấy sao?”
Câu hỏi bật ra trước khi cô kịp ngăn lại.
Không gian trong xe như đông cứng.
Anh không đáp ngay, chỉ nhìn thẳng phía trước.
“Tình yêu à…” — anh khẽ nói, giọng trầm đến khó đoán — “Thứ đó chỉ là một trò chơi ai chịu tổn thương trước.”
Cô im lặng.
Trong giọng nói ấy, cô nghe thấy một vết thương chưa khép.
Khi trở về biệt thự, mưa đã rơi lất phất.
Anh bước vào phòng làm việc, không nói lời nào.
Cô do dự giây lát, rồi cũng đi theo, tay cầm tách trà nóng.
“Anh nên nghỉ một chút.”
Anh ngẩng lên. Ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Cô nghĩ tôi cần nghỉ à?”
“Vâng. Dù là ai, cũng không thể làm việc mãi không dừng.”
Anh khẽ cười, nụ cười mơ hồ.
“Cô càng ngày càng biết cách ra lệnh cho tôi đấy.”
Cô mím môi, không đáp.
Bất ngờ, anh đứng dậy, bước lại gần.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét.
Mùi hương trầm của anh hòa vào hơi ấm của trà trong tay cô, tạo nên một thứ không khí lạ lẫm.
“Tô Nhược Hy.”
“Dạ?”
“Cô có sợ tôi không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến cô sững lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh — đôi mắt ấy, dù lạnh, vẫn ẩn chứa điều gì đó mong manh.
“Có. Nhưng tôi không muốn để nỗi sợ đó điều khiển mình.”
Anh im lặng.
Một thoáng sau, anh đưa tay nhận tách trà, ngón tay chạm khẽ vào tay cô — cái chạm nhẹ đến mức như vô tình, nhưng lại khiến tim cô khựng lại.
“Cô đúng là không giống những người khác.”
“Anh từng nói rồi.”
“Tôi vẫn chưa hiểu vì sao.”
Anh nói, rồi quay lưng bước ra ban công.
Ngoài kia, mưa rơi đều, ánh đèn thành phố phản chiếu trên mặt nước.
Bóng anh hòa vào khung cảnh, cô độc đến mức khiến người khác muốn lại gần, nhưng cũng sợ bị hút vào.
Tối muộn, cô bước ngang qua phòng anh.
Ánh đèn vẫn còn sáng.
Qua khe cửa, cô thấy anh ngồi trước bàn, trước mặt là một tấm ảnh cũ — một người phụ nữ đang cười trong nắng.
Ánh nhìn anh dành cho bức ảnh không giống sự oán hận, mà là nỗi đau.
Một nỗi đau đã ngủ quên quá lâu.
Cô lặng lẽ rời đi, không để anh phát hiện.
Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác khó hiểu — vừa thương, vừa sợ, vừa thấy mình đang bước vào nơi không nên bước tới.
Sáng hôm sau, anh đến công ty sớm.
Cô đến sau, và phát hiện trên bàn mình là một tờ giấy ghi vội bằng nét chữ mạnh mẽ:
“Hủy toàn bộ lịch họp buổi chiều. Chuẩn bị hồ sơ dự án M&A.”
Dưới cùng có thêm một dòng nhỏ, khác hẳn phong cách thường ngày:
“Và nhớ ăn sáng.”
Cô khẽ sững lại.
Một dòng chữ đơn giản, nhưng khiến lòng cô ấm lên theo cách kỳ lạ.
Buổi chiều, khi cô mang tài liệu vào phòng họp, cô thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ, ánh nắng xiên qua vai, chiếu lên gương mặt anh một màu vàng nhạt.
Ánh mắt anh hướng ra ngoài, xa xăm, tĩnh lặng như thể đang nhìn vào một thế giới khác.
Cô đặt tài liệu xuống bàn, định rời đi, thì giọng anh vang lên:
“Cảm ơn.”
“Vì chuyện gì?”
“Vì đã không hỏi thêm.”
Cô khẽ cười.
“Tôi biết, có những câu trả lời không nên nghe sớm quá.”
Anh quay lại nhìn cô, trong ánh mắt lần đầu tiên không còn là khoảng cách.
“Cô đang khiến tôi mất kiểm soát đấy, Tô Nhược Hy.”
Cô sững người.
Anh bước đến gần, dừng lại trước mặt cô, giọng nói thấp và chậm.
“Cô khiến tôi nhớ rằng… con người vẫn có thể tin tưởng một ai đó, dù chỉ là một chút.”
Cô im lặng, nhưng trong tim, một điều gì đó vừa khẽ dịch chuyển.
Ranh giới giữa nghĩa vụ và cảm xúc, giữa sợ hãi và cảm thông — đang dần mờ đi.
Và trong khoảnh khắc ấy, cô biết:
Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng giữa họ, một sợi dây vô hình đã được thắt lại.
Không phải bằng bản giao ước, mà bằng điều gì đó sâu hơn, mong manh hơn —
niềm tin trong bóng tối.