giao ước trong bóng đêm

Chương 5: Đường Ranh Cảm Xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư ở L.G Group, không khí trong văn phòng có gì đó khác thường.

Từ khi thông tin về “trợ lý mới” của tổng tài lan ra, mọi ánh nhìn đều hướng về cô — những cái liếc kín đáo, những lời xì xào nửa thật nửa bịa.

“Cô ta là ai mà được đi cùng xe với tổng tài?”

“Nghe nói là người quen cũ.”

“Người quen cũ? Hay là… quen theo kiểu khác?”

Những lời đó len lỏi như gió lạnh xuyên qua từng góc hành lang, không ai nói thẳng nhưng ai cũng ngầm hiểu.

Tô Nhược Hy chỉ im lặng. Cô biết, phản ứng sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.

Cô tập trung vào công việc, dù lòng bàn tay đôi lúc run lên vì căng thẳng.

Trên bàn, đống tài liệu dày cộp về dự án M&A đang chờ xử lý.

Lãnh Dạ Thần giao cho cô phần phân tích chi tiết về đối tác — công việc mà chỉ nhân sự cấp cao mới được làm.

“Cô nghĩ tôi tin cô đủ để giao chuyện này sao?”

Anh nói buổi sáng, ánh mắt lạnh nhưng giọng trầm xuống.

“Tôi muốn xem cô có thể làm đến đâu.”

Đó không chỉ là thử thách, mà là phép đo.

Một bài kiểm tra xem cô có xứng đáng với chỗ đứng cạnh anh hay không.

Buổi trưa, cô ngồi trong phòng nghỉ nhân viên, ăn suất cơm đơn giản.

Một nhóm đồng nghiệp nữ ngồi ở bàn bên cạnh, nói chuyện đủ lớn để cô nghe.

“Tổng tài chưa bao giờ cho ai đi cùng xe cả.”

“Thế mà giờ lại đích thân đưa rước mỗi ngày.”

“Chắc cô ta biết cách ‘lấy lòng’ thôi.”

Tiếng cười khẽ vang lên, sắc như dao mảnh.

Nhược Hy đặt muỗng xuống, hít sâu. Cô không phản ứng, chỉ lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Trên hành lang, cô bắt gặp Trần Uyên, trưởng phòng PR — người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ ngoài chỉn chu và ánh nhìn kiêu ngạo.

Uyên mỉm cười nhạt.

“Chào cô Nhược Hy. Tôi nghe cô được tổng tài đặc biệt quan tâm.”

“Không phải như chị nghĩ đâu.”

“Ồ, vậy sao? Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, sáng nào cô cũng đến cùng anh ta, đúng chứ?”

Nhược Hy im lặng, không muốn tranh luận.

Nhưng Uyên lại tiến một bước, giọng trầm thấp hơn.

“Tôi chỉ muốn nhắc cô, ở đây không ai giữ vị trí mãi nếu không có thực lực. Dù là người được chọn… cũng có thể bị thay thế.”

Cô khẽ đáp:

“Cảm ơn chị. Tôi sẽ nhớ.”

Rồi cô rời đi, lòng nặng trĩu.

Trong đầu cô vang lên giọng nói của Dạ Thần:

“Người biết giới hạn mới có thể đi xa.”

Giới hạn — là công việc, hay là chính cảm xúc đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của cô?

Buổi chiều, cuộc họp dự án bắt đầu.

Phòng họp lớn, ánh sáng trắng, màn hình hiển thị đầy con số và biểu đồ.

Các giám đốc phòng ban ngồi thẳng lưng, ai cũng cố giữ vẻ nghiêm túc.

Lãnh Dạ Thần ngồi ở vị trí trung tâm, tay cầm bút, ánh mắt sắc bén.

Mỗi khi anh hỏi, cả phòng như nín thở.

Khi đến phần trình bày của Tô Nhược Hy, cô đứng dậy, tay cầm tập tài liệu, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Theo phân tích dữ liệu ba năm gần nhất, khả năng sáp nhập giữa L.G và đối tác có thể tăng 32% lợi nhuận trong quý đầu, nhưng…”

Cô dừng lại, hít sâu, rồi tiếp tục.

“…sẽ có rủi ro nếu để cổ phần bên đối tác chiếm hơn 40%. Khi đó, chúng ta sẽ mất quyền chi phối chính.”

Phòng họp im phăng phắc.

Lãnh Dạ Thần ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào cô.

Một thoáng, khóe môi anh nhếch nhẹ.

“Phân tích tốt. Cô nắm được điểm cốt lõi nhanh hơn tôi tưởng.”

Các giám đốc khác thoáng liếc nhau, vài người cau mày.

Tổng tài hiếm khi khen ai — huống hồ là một “trợ lý tạm thời”.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

Chỉ còn lại anh và cô.

“Cô làm rất tốt.”

“Cảm ơn anh. Tôi chỉ cố gắng làm đúng phần việc của mình.”

“Không, cô vượt quá kỳ vọng rồi.”

Anh bước lại gần, dừng trước mặt cô.

Khoảng cách gần khiến cô phải ngẩng lên.

Ánh mắt anh như có dòng điện chạy qua, sâu, lạnh, và đầy ẩn ý.

“Nhưng đừng để người khác thấy cô yếu đuối.

Trong thế giới này, người ta không quan tâm cô đúng hay sai, chỉ quan tâm cô đứng ở đâu.”

Anh nói, rồi quay đi.

Cô nhìn theo bóng anh rời khỏi phòng, lòng vừa cảm kích vừa thấy lạ — lời khuyên ấy không giống một tổng tài nói với cấp dưới, mà như một người từng trải đang dặn ai đó anh không muốn tổn thương.

Buổi tối, trời đổ mưa.

Cô trở lại biệt thự sau khi tan ca muộn.

Hành lang im lặng, chỉ còn tiếng mưa vỗ lên mái kính.

Khi cô chuẩn bị lên phòng, giọng anh vang lên từ phía sau:

“Cô định ngủ mà không ăn tối à?”

Cô quay lại. Anh đang đứng bên lan can tầng trệt, tay cầm ly rượu vang, áo sơ mi trắng hơi mở.

Ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt anh một màu vàng ấm, khiến cô nhất thời không dám nhìn thẳng.

“Em không đói.”

“Đừng xưng hô như vậy khi không thật lòng.”

Cô giật mình, mím môi.

“Xin lỗi, tôi quen miệng.”

Anh khẽ cười, bước đến gần, giọng thấp hơn:

“Tôi không phiền đâu.

Chỉ là, nghe cô nói như thế… khiến tôi thấy mình thật sự có ai đó đang ở cạnh.”

Cô khẽ cúi đầu, không đáp.

Không khí giữa họ đột nhiên trầm xuống.

Bên ngoài, sấm nổ xa xa, ánh chớp lóe lên, soi rõ gương mặt anh trong thoáng chốc — lạnh lùng, nhưng mỏi mệt.

“Anh có từng thấy cô đơn không?” — cô khẽ hỏi.

“Cô đơn à?”

Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt xa xăm.

“Cô đơn là thứ duy nhất tôi còn lại.”

Câu nói ấy khiến cô nghẹn lại.

Không biết vì sao, cô muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng lại sợ mình vượt giới hạn.

“Nếu một ngày, cô phát hiện người cô tin tưởng nhất từng lừa dối cô, cô sẽ làm gì?”

Anh hỏi bất ngờ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Có lẽ… tôi sẽ đau. Nhưng rồi tôi sẽ tha thứ. Không phải vì họ, mà vì tôi không muốn sống mãi trong hận thù.”

Anh im lặng. Một thoáng, cô tưởng mình thấy ánh nhìn của anh dịu lại.

“Cô không hiểu. Có những vết thương không lành, dù thời gian có dài bao nhiêu.”

Anh đặt ly xuống bàn, quay người bước lên cầu thang.

Khi anh khuất dần, cô vẫn đứng lặng nơi hành lang, nghe tim mình đập lạc nhịp.

Đêm ấy, cô không ngủ được.

Tiếng mưa bên ngoài như lời thì thầm dai dẳng.

Cô ngồi dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra khu vườn ngập trong nước.

Trong ánh chớp, cô thấy bóng anh — đứng dưới hiên, không áo khoác, tay cầm điện thoại, ánh mắt hướng về phía xa xăm nào đó.

Cô muốn bước xuống, nhưng rồi dừng lại.

Cô nhận ra, anh đang nói chuyện với ai đó.

“Tôi bảo rồi, đừng gọi cho tôi nữa.”

“Tôi không quan tâm cô hối hận hay nhớ.

Quá khứ chết rồi.”

Giọng anh khàn đi trong mưa.

Cô nghe thấy tiếng nữ vang mờ: “Em chỉ muốn gặp anh một lần thôi, Dạ Thần…”

Cô lùi lại, tim đập mạnh.

Một phần trong cô muốn tin anh đã buông bỏ, nhưng phần khác hiểu rằng quá khứ đó vẫn đang ám ảnh anh từng ngày.

Sáng hôm sau, không khí trong công ty lại dậy sóng.

Một tấm ảnh lan truyền qua mạng nội bộ: tổng tài và trợ lý cùng rời công ty tối muộn, đứng gần nhau dưới mưa.

Tấm ảnh mờ, nhưng đủ để thổi bùng tin đồn.

“Trợ lý với tổng tài?

Tôi nói rồi mà, chắc chắn có gì đó!”

Cô nghe những lời đó trong thang máy, tim thắt lại.

Cô biết ai đó cố tình chụp.

Và cô cũng biết, tin này có thể khiến anh bị ảnh hưởng.

Nhưng khi cô bước vào phòng làm việc, anh vẫn như thường — ánh mắt lạnh, giọng đều, không nhắc một lời về bức ảnh.

“Báo cáo sáng nay đâu?”

“Ở đây.”

Cô đưa tập hồ sơ, cố che giấu sự lo lắng.

Anh nhận lấy, khẽ nói:

“Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.

Nhưng tôi không cho phép ai khiến cô tổn thương.”

Câu nói đơn giản, nhưng khiến tim cô khẽ run.

Chiều hôm đó, khi mọi người đã về, anh gọi cô ở lại.

“Cô có sợ những lời đồn không?”

“Có, nhưng không đến mức phải trốn tránh.”

“Tốt. Vì tôi không muốn cô rời đi.”

Cô khẽ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh — lần đầu tiên, nó không chỉ có sự lạnh lẽo, mà còn có điều gì đó ấm áp, thật đến đáng sợ.

“Dù mọi người nghĩ gì, chỉ cần tôi biết cô là ai là đủ.”

Cô lặng người, trong lòng dâng lên cảm giác lẫn lộn — biết ơn, hoang mang, và sợ hãi.

Cô sợ, vì nhận ra mình đã không còn giữ được khoảng cách như ban đầu.

Đêm ấy, cô ra ban công, gió nhẹ mang theo mùi mưa ẩm.

Phía xa, phòng anh vẫn còn sáng.

Cô nhìn ánh đèn ấy, lòng chợt nghĩ — có lẽ, từ giây phút ký giao ước đó, cô không chỉ bán tự do của mình, mà còn giao cả trái tim.

Còn anh, trong căn phòng tối, nhìn bức ảnh trên bàn — hình cô đứng dưới mưa tối qua, ánh mắt hướng về phía anh.

Anh khẽ siết tay, nụ cười mờ thoáng trên môi.

“Em thật ngốc, Tô Nhược Hy…

Nhưng có lẽ chính sự ngốc ấy… đã khiến tôi không thể buông tay.”

Ánh đèn chập chờn, phản chiếu lên đôi mắt sâu như vực.

Bên ngoài, mưa lại rơi — như tiếng nhịp tim của hai con người đang lặng lẽ bước gần nhau, từng chút, từng chút một, dù biết rằng phía trước là vực sâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×