Buổi sáng thứ năm, thành phố ngập trong mưa mờ.
Tòa nhà L.G Group sáng rực giữa màn sương như một khối pha lê khổng lồ, lạnh và sắc.
Nhưng bên trong, không khí khác hẳn mọi ngày — nặng nề, đặc quánh và im lặng đến lạ.
Ngay khi Tô Nhược Hy bước qua sảnh, cô đã cảm nhận được điều đó.
Những ánh nhìn dồn dập hướng về phía cô, pha trộn giữa tò mò, khinh thường và hiếu kỳ.
Tiếng bàn tán thì thầm len lỏi qua từng bước chân.
“Cô ta vẫn dám đến cơ à?”
“Tổng tài chắc đang bảo vệ dữ lắm.”
“Không chừng hôm nay bị gọi lên hội đồng kỷ luật đấy.”
Cô giả vờ không nghe, nhưng tim đập nhanh hơn từng nhịp.
Tấm ảnh ấy — cô biết, dù mờ, vẫn đủ khiến người ta dựng nên hàng trăm câu chuyện.
Một bức ảnh, một lời nói, một cái nhìn.
Thế là đủ để hủy hoại danh dự của một người trong chớp mắt.
Phòng tổng tài sáng đèn từ rất sớm.
Khi cô bước vào, Lãnh Dạ Thần đang đứng trước cửa kính lớn, nhìn xuống thành phố đang mưa.
Bên cạnh bàn là tập hồ sơ dày, và vài phong bì niêm phong có dấu đỏ của “Ban kiểm soát nội bộ”.
“Họ gửi gì vậy?”
Anh không quay lại.
“Lệnh điều tra.”
Cô sững người.
“Vì tấm ảnh?”
“Ừ. Họ cho rằng tôi vi phạm quy tắc nội bộ khi có quan hệ cá nhân với nhân viên.”
Cô cắn môi.
“Nhưng… đó chỉ là hiểu lầm.”
Anh quay lại, ánh mắt lạnh nhưng bình thản đến kỳ lạ.
“Trong giới tài chính, hiểu lầm cũng có giá của nó.”
Anh bước lại bàn, mở tập hồ sơ, rút ra tờ giấy có dấu đỏ.
“Họ sẽ thẩm tra mọi thứ — từ thời gian cô vào làm, hồ sơ lý lịch, thậm chí cả giao dịch tài khoản.”
“Anh nói là… họ sẽ kiểm tra cả đời tư của tôi sao?”
“Phải.”
Cô khẽ siết tay, cảm giác nghẹn nơi cổ họng.
Một phần trong cô muốn phản kháng, phần còn lại hiểu rằng điều đó vô ích.
“Tôi có thể nghỉ một thời gian, để tránh gây rắc rối cho anh.”
“Không.”
Giọng anh cắt ngang, dứt khoát.
“Nếu cô nghỉ, tức là thừa nhận.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, chứa cả mệnh lệnh lẫn bảo vệ.
“Cô ở lại. Còn lại, để tôi lo.”
Trưa hôm đó, phòng họp tầng 30 vang lên âm thanh khô lạnh của ghế dịch chuyển.
Cuộc họp khẩn được triệu tập — chủ đề duy nhất: “Vụ bê bối ảnh của Tổng tài L.G và trợ lý tạm thời.”
Các thành viên hội đồng ngồi thành hàng, gương mặt nghiêm nghị.
Phía đầu bàn, Lãnh Dạ Thần đứng thẳng, không cần micro, giọng trầm và rõ ràng.
“Nếu đây là cuộc thẩm vấn, tôi sẵn sàng trả lời.
Nhưng xin nhắc lại: mọi hành động và quyết định của tôi đều vì lợi ích công ty, không liên quan đến đời tư.”
Một thành viên lớn tuổi gõ nhẹ lên bàn.
“Cậu nói vậy, nhưng hình ảnh đã phát tán ra ngoài. Cổ đông nước ngoài đang yêu cầu lời giải thích.”
“Tôi sẽ trực tiếp họp với họ chiều nay.”
“Còn cô gái kia? Cô ta là ai? Có thực sự chỉ là trợ lý tạm thời?”
Không khí chùng xuống.
Anh khẽ nhìn quanh, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Tô Nhược Hy là người tôi lựa chọn vì năng lực, không vì bất kỳ lý do nào khác.”
“Cậu có thể chứng minh không?”
“Tôi sẽ chứng minh bằng kết quả công việc.
Nếu trong vòng hai tuần, dự án M&A không đạt chỉ tiêu 40% lợi nhuận như kế hoạch, tôi sẽ tự rút khỏi vị trí tổng tài.”
Cả phòng im lặng.
Không ai ngờ anh lại đưa ra điều kiện như vậy — quá mạo hiểm, quá thẳng thắn.
Một giám đốc trẻ ngồi phía cuối bàn khẽ thì thầm:
“Anh ta dám đặt cả vị trí của mình để bảo vệ cô gái đó?”
Chiều cùng ngày, tin tức rò rỉ.
Trên mạng nội bộ, dòng tin ngắn gọn lan truyền:
“Tổng tài L.G thách thức hội đồng, cam kết giữ vị trí bằng kết quả dự án M&A.”
Những lời bàn tán nổ tung.
Người khen anh táo bạo. Người chê anh mù quáng.
Và tất nhiên — tất cả đều nhắc đến cái tên Tô Nhược Hy.
Cô nghe tin từ chính đồng nghiệp, ánh mắt họ vừa thương hại vừa khinh miệt.
“Cô có gì đặc biệt để khiến anh ấy làm vậy?”
Cô không đáp.
Chỉ quay về bàn làm việc, mở máy tính, tiếp tục nhập dữ liệu.
Cô biết — lúc này, phản ứng duy nhất đúng là im lặng.
Tối muộn, khi mọi người đã về hết, cô vẫn còn ngồi ở văn phòng.
Đèn neon phản chiếu lên màn hình, ánh sáng xanh mờ nhạt chiếu lên gương mặt mệt mỏi.
Cửa phòng bật mở.
Anh bước vào, áo khoác vắt hờ trên vai, ánh mắt u ám nhưng bình tĩnh.
“Cô vẫn chưa về?”
“Còn vài báo cáo chưa xong. Tôi không muốn ảnh hưởng đến tiến độ dự án.”
Anh đi đến gần, nhìn màn hình máy tính, rồi nhẹ giọng:
“Cô không cần chứng minh gì cả. Việc này là lỗi của tôi.”
“Không.” — cô lắc đầu. — “Nếu tôi không ở cạnh anh, họ sẽ không có cớ nói vậy.”
“Cớ thì luôn có. Người ta không cần sự thật, họ cần thứ để giết thời gian.”
Anh dừng lại một nhịp, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính — nơi thành phố về đêm rực sáng, nhưng trông xa lại lạnh lẽo vô cùng.
“Tôi đã sống với dư luận đủ lâu để hiểu, cách duy nhất để sống sót là không phản ứng.”
Cô nhìn anh, khẽ nói:
“Nhưng tôi không muốn anh chịu thiệt vì tôi.”
Anh quay sang, ánh nhìn ấy khiến cô phải lùi lại nửa bước.
“Tôi không làm gì tôi không muốn.”
Câu nói ấy vừa nhẹ, vừa mang sức nặng như một lời thề.
Ngày hôm sau, buổi điều tra nội bộ bắt đầu.
Cô bị yêu cầu lên phòng nhân sự để “xác minh thông tin”.
Trưởng ban, người đàn ông trung niên với ánh mắt dò xét, lật từng trang hồ sơ.
“Cô từng làm việc ở đâu trước khi đến đây?”
“Tôi là nhân viên hợp đồng ngắn hạn cho một công ty truyền thông.”
“Cô quen tổng tài bằng cách nào?”
“Qua buổi phỏng vấn trực tiếp.”
“Cô có mối quan hệ cá nhân với anh ta không?”
Câu hỏi cuối cùng như mũi kim đâm thẳng.
Cô hít sâu, nhìn thẳng:
“Không.”
Người đàn ông ghi chép lại, giọng bình thản nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Hy vọng cô đang nói thật. Nếu không, hậu quả sẽ không nhẹ đâu.”
Khi cô rời khỏi phòng, đôi chân gần như không còn sức.
Nhưng ra đến hành lang, cô thấy anh đứng đó, khoanh tay, tựa vào tường, chờ.
“Họ hỏi gì?”
“Những thứ không quan trọng.”
“Cô không cần phải chịu chuyện này một mình.”
“Anh đã nói rồi mà — hiểu lầm cũng có giá. Đây là cái giá của tôi.”
Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói:
“Nếu phải trả giá, thì để tôi trả cùng.”
Chiều hôm đó, anh xuất hiện trong buổi họp cổ đông trực tuyến quốc tế.
Trước hàng trăm gương mặt từ khắp nơi, anh nói rõ ràng:
“L.G không điều hành bằng cảm tính.
Tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi quyết định nhân sự, và sẽ chứng minh năng lực bằng kết quả.
Còn về hình ảnh lan truyền, tôi đã gửi toàn bộ cho bộ phận pháp lý xử lý — bao gồm truy nguồn phát tán.”
Sự dứt khoát trong giọng nói khiến nhiều người im lặng.
Một cổ đông từ Anh lên tiếng:
“Ngài Lãnh, nếu lời ngài nói đúng, chúng tôi sẽ chờ chứng cứ. Nhưng hãy nhớ, danh tiếng mất đi không dễ lấy lại.”
Anh đáp:
“Tôi không bao giờ lấy lại thứ tôi không để mất.”
Tối hôm đó, khi trở về biệt thự, anh im lặng suốt đường đi.
Mưa vẫn rơi.
Cô nhìn ra ngoài cửa kính, thấy bóng mình phản chiếu mờ nhạt bên cạnh anh — hai con người, hai thế giới, bị trói chung trong một giao ước mơ hồ giữa nghĩa vụ và cảm xúc.
Khi xe dừng, cô quay sang:
“Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi.”
“Tôi không bảo vệ cô.”
Anh đáp, giọng trầm thấp, ánh mắt hướng về khoảng tối phía trước.
“Tôi chỉ đang bảo vệ thứ tôi đã chọn.”
Đêm ấy, cô ngồi trong phòng, ánh đèn vàng hắt lên trang giấy trắng.
Trên bàn là bản hợp đồng “Giao Ước Sáu Tháng” mà cô đã ký.
Cô khẽ chạm tay lên chữ ký của mình, cảm giác vừa thật vừa xa lạ.
Phía ngoài, tiếng bước chân anh vang lên, dừng lại trước cửa.
Cô nghe thấy tiếng anh nói nhỏ, không rõ là với ai — hay chỉ với chính mình:
“Nếu đây là cái giá, tôi sẽ trả đến cùng.”
Cửa không mở, nhưng cô biết anh vẫn đứng đó rất lâu.
Ngày hôm sau, một tin mới lan ra — kẻ phát tán bức ảnh bị phát hiện.
Là Trần Uyên, trưởng phòng PR, người từng nói với Nhược Hy rằng “không ai giữ vị trí mãi mãi.”
Hồ sơ bị gửi lên hội đồng, và chỉ trong buổi sáng, lệnh đình chỉ được ban hành.
Cô ngồi trong phòng, nhìn màn hình hiển thị thông báo nội bộ, lòng không biết nên vui hay buồn.
“Cô thấy sao?” — giọng anh vang lên từ sau lưng.
“Công bằng đã được trả lại.”
“Không. Công bằng là thứ tôi tạo ra, không phải thứ họ cho.”
Anh tiến đến gần, dừng lại trước bàn cô, ánh mắt dịu lại:
“Từ hôm nay, cô không cần cúi đầu trước ai nữa.”
Cô nhìn anh — người đàn ông vừa khiến cả hội đồng chao đảo, vừa lặng lẽ đứng chắn giữa cô và thế giới ngoài kia.
Và lần đầu tiên, cô mỉm cười thật sự.
Nhưng cô không biết rằng, phía sau tấm bình yên tạm thời ấy, một cơn sóng lớn hơn đang hình thành.
Khi người ta bắt đầu mất niềm tin, họ sẽ không dừng lại ở tin đồn.
Họ sẽ muốn bằng chứng.
Và bằng chứng đó — có thể đến từ chính quá khứ của Lãnh Dạ Thần.